1
Ta đứng trước cổng Tướng quân phủ, nụ cười trên gương mặt còn chưa kịp tắt, cảnh tượng trước mắt đã giáng cho ta một đòn nặng nề.
Hoắc Thâm mặc một thân giáp, bao năm không gặp, vẫn anh tuấn như thuở thiếu thời.
Hắn ta định tiến lên ôm ta, nhưng bị ta lùi lại một bước tránh đi.
Ta nhìn nữ nhân kia, cùng hài tử trông giống hắn ta như đúc, khóe mắt không kìm được đỏ hoe:
"Không giải thích trước sao?"
Uyển Nhi... Ta...
Chưa đợi hắn nói hết, nữ nhân đã đặt hài tử xuống, bịch một tiếng quỳ xuống đất, còn ép hài tử cùng quỳ theo.
"Phu nhân, đều là lỗi của thiếp thân. Xin người đừng trách Tướng quân."
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Tiểu nam hài quật cường trừng mắt nhìn ta, như thể ta là kẻ ác tội ác tày trời.
Ta cười tự giễu, trong ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thâm tràn đầy thất vọng:
"Đây là lời hứa 'một đời một kiếp một đôi người' của ngươi sao?"
Ta cô trông giữ phòng trống bảy năm, còn hắn ta thì ôm mỹ thiếp trong quân doanh, thậm chí còn có một đứa con lớn đến thế.
"Uyển Nhi, Thẩm Y là người đáng thương ta cứu được trên chiến trường, cha mẹ và người thân của nàng ấy đều c.h.ế. t trong chiến tranh. Ta và nàng ấy... Ngày đó ta thực sự say quá, nhầm nàng ấy là nàng. Thật sự chỉ có một lần duy nhất đó, không ngờ nàng ấy lại mang thai Hoài Chân.
Dù sao Hoài Chân cũng là cốt nhục ruột thịt của ta, ta không thể mặc kệ nó. Nó còn nhỏ, không thể thiếu mẹ ruột bên cạnh... Uyển Nhi, nếu nàng không thích, ta sẽ đưa bọn họ đến biệt viện được không?
"Đưa đến biệt viện có khác gì bịt tai trộm chuông. Nhưng chưa kịp ta mở miệng, Hoắc lão phu nhân đã nghe tin chạy ra."Trưởng tôn Hoắc gia ta sao có thể nép mình ở biệt viện được.
"Giọng bà ta vẫn uy nghiêm như xưa, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ. Ta hành lễ với bà ta:"Mẹ.
"Nhưng bà ta thậm chí không nhìn ta lấy một cái, ngược lại đi đỡ Thẩm Y dậy, thân thiết vỗ tay nàng ta nói:"Con đã sinh trưởng tôn, chính là công thần của Hoắc gia ta.
Sau này con cứ chăm sóc hài tử cho tốt, không cần quản chuyện gì khác."
Phải rồi, Hoắc lão phu nhân vốn không thích ta, cho rằng từ nhỏ ta đã kiêu căng ngang ngược, mặc dù sau khi ta về Tướng quân phủ luôn cố gắng nịnh nọt và kiềm chế tính tình, bà ta cũng chưa từng nhìn thẳng vào ta.
Giờ đây thấy Thẩm Y hiền dịu như nước, lại sinh được một nam hài tử, tất nhiên bà ta vô cùng thích.
Tối đó Hoắc Thâm ôm ta dỗ dành đủ kiểu, cuối cùng ta cũng nguôi giận, quyết định chung sống hòa bình với vị di nương này.
Bọn ta đang đắm chìm trong mật ngọt, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thì bên ngoài lại vang lên tiếng gọi của Thúy Thúy
- nha hoàn hầu hạ Thẩm Y.
"Tướng quân, tiểu thiếu gia bị phong hàn, sốt cao không giảm, đã nói mê sảng, liên tục gọi tên ngài. Xin ngài mau đến xem!"
Cận Nguyệt
- nha hoàn đi theo ta từ khi về nhà chồng quát nàng ta:
"Tướng quân và phu nhân đã nghỉ ngơi, ngươi ở đây kêu gào cái gì? Mau cút đi!"
Nhưng Thúy Thúy vẫn không chịu từ bỏ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!