Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Juri

Beta: Haf

"Cảm ơn Cửu ca." Lan Tiểu Xuyên dựa vào lồng ngực Thường Cửu cười, "Cửu ca cũng ăn một con đi."

"Trước tiên phải cho em ăn no đã, kẻo buổi tối lại mệt đến òa khóc." Thường Cửu thở dài, đem tôm chính mình đã lột vỏ đưa tới bên môi Lan Tiểu Xuyên.

Lan Tiểu Xuyên liếm liếm khóe miệng, ngậm lấy ngón tay Thường Cửu, hàm răng không nhẹ không nặng cắn cắn, đùa giỡn không nhả.

Thường Cửu cũng không để ý, chỉ nhỏ giọng suy tư: "Sau khi thành kết rồi em có phải là mỗi ngày đều dính lấy tôi như thế này?"

Lan Tiểu Xuyên hàm hồ phản bác: "Vậy em sẽ phiền chết anh cho xem."

"Em đã bao giờ thấy tôi bị em làm phiền chưa?" Thường Cửu cúi đầu cắn lỗ tai Lan Tiểu Xuyên, đem người trong lòng cắn đến kêu la oai oái mới buông ra, "Ngoan ngoãn ngồi ăn cơm của em đi."

Lan Tiểu Xuyên chui vào lồng ngực Thường Cửu dựa một chút, cười hì hì nói: "Em no rồi."

"Lúc nãy đã ăn được bao nhiêu đâu? Em muốn ăn cái gì, tôi bảo người đi làm."

Lan Tiểu Xuyên đỡ cánh tay Thường Cửu, chậm rãi quay người cùng hắn ngồi đối mặt nhau, chóp mũi cọ cọ cằm Thường Cửu, nỉ non: "Thật sự no rồi."

Thường Cửu nghe vậy lông mày hơi nhíu lại, múc bát canh bí ngô đưa tới bên môi Lan Tiểu Xuyên dỗ cậu uống. Lan Tiểu Xuyên không có tâm tư ăn cơm, đôi mắt nhìn đèn xe bên ngoài lúc sáng lúc tối, lúc Thường Cửu đem chén canh đưa tới bên môi cậu chỉ lấy lệ nhấp một chút.

"Em cứ như vậy thì làm sao chịu nổi tôi dằn vặt em cả đêm nay?" Thường Cửu đặt bát xuống, đáy mắt tràn ngập tia tức giận, thấy Lan Tiểu Xuyên đang mất tập trung, liền không nhịn được vùi đầu cắn vào tuyến thể cậu.

Lan Tiểu Xuyên đau đến cả người phát run, hô hấp lập tức liền có chút yếu đuối há mồm khóc nức nở.

"Lại ăn thêm một chút." Thường Cửu cắn xong, ôn nhu liếm láp vết thương trên gáy cậu.

Lan Tiểu Xuyên khóc rất nhẹ, so với người khác khóc đến hô hấp ồ ồ thì cậu lại thường xuyên khóc thút thít nhiều hơn. Nghe được giọng Thường Cửu cậu bất chợt run một chút, Lan Tiểu Xuyên nâng bát đựng súp vội vàng uống vào mấy ngụm, sau đó vì uống quá nhanh mà sặc, không ngừng ho khan.

"Tiểu Xuyên." Thường Cửu vội vã thay cậu vỗ lưng thuận khí.

Lan Tiểu Xuyên đột nhiên ôm lấy cổ Thường Cửu thở dốc, mang theo vị tanh ngọt của mùi máu. Mùi vị ấy như một mạng lưới vô hình, đem cậu cùng Thường Cửu bao bọc ở bên trong, mạng lưới càng thu càng chặt, tận cho đến khi ghìm sâu vào cốt nhục hai người mới chịu ngưng.

"Cửu ca, đừng rời bỏ em." Lan Tiểu Xuyên nước mắt lã chã rơi xuống, vùi đầu vào hõm cổ Thường Cửu.

"Nghĩ bậy bạ gì thế?" Thường Cửu cách lớp vải vóc đơn bạc, quyến luyến mà xoa xoa lưng Lan Tiểu Xuyên.

Lan Tiểu Xuyên mờ mịt lắc đầu, ôm cổ Thường Cửu nức nở: "Thật… Thật sự đừng bỏ em…"

Thường Cửu nghe vậy liền ôm cậu đi lên lầu, gò má bị nước mắt thấm ướt của Lan Tiểu Xuyên lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng, trong mắt hiện ra vài tia trong trẻo. Thường Cửu liếc mắt một cái liền không chịu nổi, dở khóc dở cười nói: "Làm sao tôi có thể bỏ lại em?"

Lan Tiểu Xuyên rưng rưng đem mặt vùi vào hõm cổ Thường Cửu, hai chiếc răng khểnh vuốt ve cần cổ Alpha, nhưng khí lực để cắn xuống thì lại chẳng có.

"Tiểu Xuyên, chúng ta thành kết* có được hay không?" Thường Cửu đem Lan Tiểu Xuyên đặt lên giường, mới vừa buông tay một chút, cậu liền nhào lên, dính chặt vào lồng ngực Thường Cửu lung tung làm phiền.

(*ý bảo đánh dấu hoàn toàn, thành kết lúc làm tình =))))

"Tôi không muốn đợi nữa rồi." Thường Cửu nắm gáy của cậu mà nhào nặn, trong giọng nói tràn đầy tia tình dục nóng bỏng, "Em phát tình sớm một chút có được hay không?"

Lan Tiểu Xuyên hoảng loạn chớp mắt: "Đau… Em sợ đau…"

Thường Cửu tìm lấy đôi môi của cậu mà hôn: "Nhịn một chút là tốt rồi."

"Đau…" Lan Tiểu Xuyên sợ đến run lẩy bẩy, "Cửu ca, anh đã đáp ứng em… chờ thời kỳ động dục của em…"

Thường Cửu đột nhiên đè vai Lan Tiểu Xuyên xuống, cúi người ghé sát vào mặt của cậu, cách một tầng ánh trăng mà nhìn thẳng vào mắt cậu. Rèm cửa sổ bởi gió đêm nhẹ nhàng lay động, cuốn lấy mùi hoa lê trong trẻo rải đầy khắp căn phòng. Ánh mắt Lan Tiểu Xuyên dần dần tan rã, cánh tay đang khoác lên bả vai Thường Cửu đột nhiên rơi xuống giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!