Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Juri

Beta: Haf

"Chưa từng thấy em hành động như vậy bao giờ". Thường Cửu phát hiện động tác nhỏ ấy của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Hắn đối với em không tốt cũng không phải chuyện gì đáng trách…" Lan Tiểu Xuyên một bên nhẹ giọng thở gấp một bên cười, "Nhưng mà không thể đối xử không tốt với Cửu ca, em sợ trong lòng hắn ghi hận, lỡ như sau đó…" Lan Tiểu Xuyên không nói tiếp, vừa vặn thấy tài xế cúi đầu leo lên xe, cậu liền kéo vạt sườn xám xuống, che khuất bàn tay của Thường Cửu đang chôn giữa hai chân mình.

Thường Cửu ôm lấy eo cùng cổ Lan Tiểu Xuyên, ngón tay đâm càng lúc càng nhanh, không ngừng thay đổi phương hướng hướng vào bên trong huyệt đạo khuấy động. Lan Tiểu Xuyên vẫn luôn nhịn lại tiếng rên rỉ, động tình đến cực điểm, giọng nói cũng theo đó pha lẫn một chút run rẩy, eo cong về phía trước mạnh mẽ phun cho tay Thường Cửu tràn đầy dâm thủy.

"Rất nhiều." Thường Cửu đưa đầu ngón tay lên miệng, liếm đi chất lỏng trong suốt có vị hơi tanh ngọt, nhẹ giọng cười, "Muốn?"

Lan Tiểu Xuyên mệt đến khó thở, nằm trên đầu gối Thường Cửu nói thầm: "Nói hươu nói vượn…"

"Muốn thì đêm nay tôi cho em." Thường Cửu xoa xoa gáy cậu.

Lan Tiểu Xuyên nhất thời tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu lên nói sang chuyện khác: "Cửu ca, thật sự không đi cứu em họ của anh sao?"

Thường Cửu nắm gáy của cậu, nhét người vào trong lồng ngực mình ôm: "Thường Hành rất mạnh, những năm này đi du học, chỉ nghe nói nó bắt nạt người khác, nào có nghe nói người khác bắt nạt nó bao giờ. Lại nói, trong tay nó có súng, chúng ta về nhà chờ là được."

Giữa hai chân Lan Tiểu Xuyên có chút ẩm ướt nhớp nháp, sợ Thường Cửu lại phát hỏa liền cố nén cảm giác không tốt mà để cho hắn mò, trên đường về nhà Thường Cửu cơ hồ không hề ngừng lại, chơi Lan Tiểu Xuyên đến nỗi mặt đầy ửng hồng, từ miệng huyệt tuôn ra dịch thể một luồng lại thêm một luồng, trực tiếp thấm ướt cái đệm ghế dựa.

"Cửu ca, đã sưng lên rồi…" Lan Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng nhấc sườn xám lên nhìn xuống, liền thấy huyệt thịt đỏ au của mình bị Thường Cửu sờ tới hấp động không ngừng, chất lỏng sền sệt thỉnh thoảng lại phun ra ngoài, "Không… Không được…"

"Mới thế đã không được?" Tay Thường Cửu dọc theo khúc xẻ tà của sườn xám lướt lên trên, đụng đến vòng eo có xăm hoa văn hình hoa lê mới dừng lại, nói, "Buổi tối còn hơn thế nữa."

"Cửu ca, buổi tối cắn nhẹ chút." Lan Tiểu Xuyên trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi.

Thường Cửu dùng sức ấn xuống miệng huyệt ướt nhẹp của cậu: "Vậy em phải nghe lời tôi." Thường Cửu nói xong không khỏi thở dài, "Cũng không đúng, chính là bởi vì em quá nghe lời nên mới bị tôi bắt nạt."

Lan Tiểu Xuyên che miệng cười, thấy xe lái vào cổng sắt nhà Thường Cửu liền túm lấy bàn tay đang làm loạn ở kẽ mông mình rút ra. Thường Cửu làm sao chịu buông tha cậu, giữ chặt cánh tay Tiểu Xuyên, thẳng lưng cách quần dùng căn dục vọng sưng to mà hướng miệng huyệt đầy dâm thủy đâm vào.

"Cửu ca!" Lan Tiểu Xuyên bất mãn hừ một tiếng.

Thường Cửu sợ cậu đau, đụng đụng mấy lần liền đem người an an ổn ổn ôm lấy, tiện đà đến xem chiếc xe khác ở trong sân nhà, lúc liếc nhìn biển số xe liền không kìm được nụ cười lại: "Nhãi con Thường Hành kia xem ra về còn nhanh hơn so với."

Lan Tiểu Xuyên bị Thường Cửu sờ soạng hết một đường, lúc xe dừng lại cũng không nhúc nhích để đỡ bị lộ, buộc Thường Cửu phải ôm ngang lên mang cậu vào nhà.

Trên ghế sofa của tầng một có một Alpha đang nằm chễm chệ, cầm khăn tay lau súng, nghe thấy tiếng bước chân cũng không đứng dậy, chỉ ngửa đầu liếc mắt một cái, cười hì hì kêu một tiếng: "Cửu ca." Sau đó đôi mắt lại đặt trên người Lan Tiểu Xuyên đang co rúc trong lồng ngực Thường Cửu, đứng dậy đặt khẩu súng trên khay trà, thẳng thắn kêu một tiếng "Chị dâu".

Thường Hành mặc một bộ đồ điển hình của những chàng công tử bột, chỉ là tin tức tố tỏa ra có chút giống Thường Cửu, đều không thể che giấu được mùi thuốc súng.

Lan Tiểu Xuyên có chút thẹn thùng, từ trong lồng ngực Thường Cửu nhảy xuống, cúi đầu đáp một tiếng: "Chào."

Thường Cửu xoa xoa đầu của cậu.

Thường Hành híp mắt ngáp, tháo băng đạn bên trong khẩu súng ra, ném cho Thường Cửu: "Đánh chết ba tên beta."

Lan Tiểu Xuyên sợ hết hồn, bị Thường Cửu ôm đến ngồi giữa hai chân hắn trên ghế sa lông, đối diện Thường Hành.

Thường Hành một mặt tỏ vẻ bất cần đời, mặt kia lại hỏi: "Cửu ca, chị dâu nhát gan quá nha?"

Lan Tiểu Xuyên mắc cỡ vùi mặt vào hõm cổ Thường Cửu, ôm lấy cần cổ hắn run rẩy.

"Đừng dọa chị dâu em." Thường Cửu cười mắng, "Nhóc con, ai lại dám cướp thuyền trước họng súng của em hả?"

"Không biết, người làm ra loại chuyện này sao có thể dễ dàng bại lộ thân phận?" Thường Hành lúc này mới nghiêm túc một chút, nhíu mày lắc đầu, "Em mới về Thượng Hải, không thể nào là ân oán cá nhân, những người kia đoán chừng là bắt em để áp chế anh."

Lan Tiểu Xuyên nghe thấy lời này, lỗ tai liền dựng lên, vừa định ngẩng đầu đã bị Thường Cửu xoa xoa nhấn trở lại trong ngực mình: "Thực sự là… Bọn họ an phận không được mấy ngày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!