Chương 4: (Vô Đề)

Edit: Juri

Beta: Haf

"Cửu ca." Lan Tiểu Xuyên khàn giọng làm nũng.

Thường Cửu cuối cùng cũng thu tay về, thay Lan Tiểu Xuyên mở cửa xe ra sau đó cởi áo khoác khoác lên vai cậu. Lan Tiểu Xuyên bị gió thổi cho lạnh, không dám bước đi liền ôm cánh tay Thường Cửu mới có thể miễn cưỡng đi được một chút. Bước được hai bước trong lòng cậu lại run sợ nhìn xung quanh, lo lắng người khác sẽ phát hiện cậu không mặc gì ở bên dưới lớp sườn xám.

"Đừng sợ, không ai thấy được." Thường Cửu trong lòng tràn đầy vui sướng khi nhìn cậu như thỏ nhỏ bị dọa sợ, hắn nhịn cười dẫn cậu đến bến tàu, vừa đúng lúc ở đó có chiếc thuyền đang đậu ở cảng, là từ nước ngoài đến.

Lan Tiểu Xuyên đi một lát mới chợt nhớ ra hỏi:"Cửu ca, hôm nay anh đón ai vậy?"

Thường Cửu giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ: " Em họ anh."

Lan Tiểu Xuyên che miệng "A" một tiếng, gấp đến độ muốn chạy trở về xe: "Cửu ca, sao anh lại dẫn em đi gặp người nhà anh?"

"Tại sao lại không muốn gặp?" Thường Cửu duỗi cánh tay kéo người trở về, " Em là chị dâu nó."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, bên tai liền đỏ ửng:" Đừng…đừng có nói hươu nói vượn."

"Tôi không nói sai." Thường Cửu túm cậu xoay người lại ôm, "Em còn biết ngại?"

"Không phải không phải…" Lan Tiểu Xuyên siết chặt ngón tay Thường Cửu, bộ dáng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, "Bị người trong nhà anh biết anh cùng một Omega như em dây dưa không rõ, sẽ có tin đồn không hay."

Thường Cửu nghe lời này bỗng nhẹ nhàng buông tay, Lan Tiểu Xuyên liền lùi về sau vài bước.

"Tiểu Xuyên, em có tin đêm nay tôi liền đánh dấu em?"

Lan Tiểu Xuyên như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân: "Cái gì…Cửu ca?"

Thường Cửu rất ít khi dùng tin tức tố áp chế cậu, tim Lan Tiểu Xuyên đập nhanh, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, sườn xám bị thấm ướt, cậu giờ thở dốc cũng gặp khó khăn, tin tức tố vị hoa lê bất chợt tản ra, khiến những Beta cách đó không xa cũng phải chú ý đến.

"Tiểu Xuyên." Thường Cửu đột nhiên kéo cậu vào ngực, "Trong nhà người quyết định là tôi, em cũng đâu phải không biết."

"Cửu ca, anh… Anh nên đi tìm những gia tộc Omega lớn khác." Lan Tiểu Xuyên mơ hồ nằm nhoài trên vai Thường Cửu.

"Nhưng tôi chỉ thích mình em."

Lan Tiểu Xuyên thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không từ bỏ, tiếp tục nói: "Cửu ca, trước đây anh cũng không có thiếu Omega."

Thường Cửu trầm mặc nửa ngày, khiêng người lên đầu vai ném vào toa xe: "Nhấc áo lên."

Lan Tiểu Xuyên không chống cự được khí tức nóng rực của Alpha, run rẩy xốc vạt áo sườn xám của mình lên.

"Tiểu Xuyên, em biết người đó không phải là Omega của tôi" Thường Cửu cau mày sờ miệng huyệt cậu, "Tôi chưa từng đánh dấu qua Omega nào."

"Đó… Đó cũng là người đã từng được ghép cặp với anh…" Lan Tiểu Xuyên bắt đầu run, đôi chân trắng mịn treo ở một bên ghế xe, bị Thường Cửu dùng ngón tay đâm mấy lần vào miệng huyệt, cậu nức nở che eo co rúc vào chỗ ngồi phía sau.

"Tiểu Xuyên, em không phát tình tôi liền nghẹn chết." Thường Cửu cụt hứng nằm đè ở trên người cậu than thở, nhìn dáng vẻ thống khổ của cậu lại không nỡ ra tay.

"Cửu ca… Cửu ca lúc đó đã gặp em chưa?" Lan Tiểu Xuyên chống đỡ cánh tay miễn cưỡng ngồi dậy.

Thường Cửu gối đầu lên bắp đùi của cậu, giơ tay sờ soạng một bên gò má đỏ au của Lan Tiểu Xuyên, chợt cười nói: "Thì ra là em ghen tị."

Lan Tiểu Xuyên làm bộ gắt một cái: "Cả ngày chỉ biết nói hươu nói vượn."

Ý cười trên môi Thường Cửu càng sâu: "Tôi chỉ muốn đánh dấu một mình em, là người nào khác đều không được."

"Vị Omega mà nhà anh chọn cho anh cũng không được sao?" Lan Tiểu Xuyên cúi đầu mò mò râu của Thường Cửu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!