Edit: Juri
Beta: Haf
Xa xa truyền đến tiếng còi xe ô tô, Lan Tiểu Xuyên lảo đảo xông tới chặn đầu một chiếc xe kéo, thoáng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thường Cửu bên trong ô tô.
"Tới… Tới diễn lâu!" Lan Tiểu Xuyên co rúc trên đệm dựa run lẩy bẩy, "Nhanh lên."
Phu xe quay đầu lại liếc mắt dò xét cậu một cái, đoán được thân phận của Lan Tiểu Xuyên liền khinh thường hừ nhẹ, nhưng vẫn điều khiển cho ngựa chạy. Mãi đến tận khi xe đi qua mấy con phố, Lan Tiểu Xuyên mới há miệng run rẩy rơi nước mắt, phát hiện ra vết thương vừa mới khép miệng đã bắt đầu chảy máu lại, vài giọt máu đỏ sẫm run rẩy chảy ra, cậu khóc lóc lấy tay bưng kín mặt.
"Cửu ca, đau quá a…" Lan Tiểu Xuyên tự lẩm bẩm, "Em có phải là rất dũng cảm hay không? Có thể rời khỏi anh…"
Gió lạnh gào thét làm khô nước mắt trên khuôn mặt của Lan Tiểu Xuyên, tận đến khi cậu cóng đến nỗi đôi môi đều trở nên xanh xao, rốt cục mới nhìn thấy được diễn lâu mình từng ở khi vừa tới Thượng Hải.
Phảng phất hết thảy đã quay lại như ban đầu.
Lan Tiểu Xuyên bỗng cảm thấy không còn hoảng sợ như vậy, cậu nghĩ đây bất quá chỉ là một trong vô số cơn ác mộng cậu đã gặp trong những giấc mơ, không có Thường Cửu, không có Alpha, không có cái ôm ấm áp, càng không có lời thề trăm năm. Khoảnh khắc Lan Tiểu Xuyên nhảy xuống xe chợt tự giễu nghĩ, cái mà cậu gọi là dũng khí thực chất chỉ là sự trốn tránh, việc dũng cảm nhất mà cả đời này cậu dám làm dĩ nhiên lại là trốn chạy người Alpha mình yêu nhất trên đời.
Rời khỏi Thường Cửu đã tiêu hao hết tâm tư của Lan Tiểu Xuyên, cậu xoa hai tay đẩy cửa diễn lâu ra, mẹ vẫn như trước tươi cười ngọt ngào chào hỏi khách khứa, Omega mặc sườn xám phục vụ cũng sẽ không bởi vì cậu rời đi mà giảm bớt, cái thế giới dơ bẩn bất kham này mới là thứ dành cho Lan Tiểu Xuyên, Thường Cửu chỉ là một giấc mộng đẹp, Lan Tiểu Xuyên đã sống trong giấc mơ ấy lâu quá rồi, đến lúc phải tỉnh thôi.
"Tiểu Xuyên?" Mẹ nhìn thấy cậu, sợ hãi kêu lên lôi người vào phòng, "Đang là mùa đông, sao lại mặc ít như thế? Thường Cửu nhà cậu nhìn thấy sẽ đau lòng."
Lan Tiểu Xuyên vừa nghe thấy tên Thường Cửu đã run lên một cái thật mạnh.
"Tại sao khóc?" Mẹ khoác một tấm áo khoác lên vai cậu.
"Tôi…" Lan Tiểu Xuyên lẳng lặng sờ mặt của mình, quả nhiên tay dính đầy nước mắt, "Tôi không có chỗ để đi."
Mẹ hiểu rõ mà cười cười, tỏ vẻ không bất ngờ lắm, quay người ứng phó với vài vị khách sau đó đẩy Lan Tiểu Xuyên lên trên lầu: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tắm nước ấm xong xuôi đi đã rồi xuống gặp tôi."
"Mẹ, tôi còn có thể ở đây…" Lan Tiểu Xuyên hoảng hốt quay đầu lại.
"Căn phòng lúc trước cậu ở giờ đã có người khác rồi, nhưng vẫn còn căn gác trên tầng, nếu cậu không chê thì ở lại đi." Mẹ chỉ căn phòng cuối cầu thang, "Không cần cậu nói tôi cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, báo chí mấy ngày nay đều đăng những chuyện này, cậu bây giờ không cần phải giải thích thêm gì nữa, khách còn nhiều lắm, tôi không có thời gian nghe đâu."
Lan Tiểu Xuyên mơ mơ hồ hồ bước lên gác, căn phòng này không thể so với phòng ở Thường gia, nhưng ít nhất vẫn có thể sống qua ngày. Cậu mở nước nóng cọ rửa qua loa thân thể, đổi lại bộ quần áo dày hơn, nhưng lại phát hiện ra dưới lầu đã tắt đèn, hình như tất cả mọi người đã đi nghỉ hết rồi. Lan Tiểu Xuyên trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không xuống lầu, co rúc ở trên giường chịu đựng một đêm không có Thường Cửu bầu bạn.
Lan Tiểu Xuyên miễn cưỡng an ổn mà bắt đầu trốn ở diễn lâu, ở Thường gia đã náo loạn hết cả lên.
Thường Hành nửa đêm bị anh trai y từ trên giường kéo dậy, đến quần còn không kịp mặc vào.
"Cửu ca, em vừa mới ngủ." Thường Hành mơ mơ màng màng chạy về bên giường vén lại chăn cho Omega của mình, "Xảy ra chuyện gì?"
"Thấy chị dâu em đâu không?" Thường Cửu liều mạng lôi cổ áo y đi ra ngoài, "Không thấy Tiểu Xuyên dâu."
Thường Hành đang buồn ngủ bỗng bị dọa tới tỉnh táo: "Chẳng lẽ người nhà kia lại bắt chị dâu đi rồi?"
"Lúc em giải quyết gã tài xế, hắn có nói gì hay không?" Thường Cửu gấp đến độ ngón tay phát run lên, "Chị dâu em nhát gan không chịu được dọa nạt, không thì tôi đã chẳng lo như thế này."
"Cửu ca anh đừng gấp. " Thường Hành khoác quần áo vọt tới phòng khách gọi điện thoại, "Em giúp anh hỏi một chút, nói không chứng cơ sở ngầm chúng ta bố trí sẽ có tin tức."
"Tiểu Xuyên của anh lá gan nhỏ như vậy, trong thời kỳ động dục cũng không dám buông tay anh…" Thường Cửu ngồi một mình trên ghế sôpha lầm bầm, "Không có anh em ấy phải làm thế nào?"
Thường Hành liên tục gọi vài cú điện thoại, sau đó mới trở lại phòng khách: "Cửu ca, bên nhà kia căn bản không phái người đến."
"Cho nên là tự bản thân chị dâu em chạy trốn?" Thường Cửu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên chua chát mà cười rộ lên, "Anh… Anh làm sao lại không giữ được em ấy?"
"… Thường Hành, anh là lần đầu tiên cảm giác được, chị dâu em kỳ thực không hề nhát gan, " Thường Cửu tự giễu lắc đầu, "Anh cho rằng rời khỏi anh em ấy sẽ không sống nổi, kết quả thì sao?" Alpha vừa nói vừa đứng dậy ra khỏi phòng, "Người không sống nổi phải là anh mới đúng."
Thường Hành nghe vậy chợt cảm thấy lo lắng, mang giày vào đi theo hắn: "Cửu ca, em mang người cùng anh tìm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!