Chương 24: (Vô Đề)

Edit: Juri

Beta: Haf

"Cửu ca làm sao biết em đang suy nghĩ gì?" Lan Tiểu Xuyên rũ mi mắt xuống, ánh nắng tinh nghịch in bóng trên hốc mắt cậu trông như những cánh hoa hồ điệp mỏng manh.

"Tôi không biết." Thường Cửu chuyển vô lăng lái xe vào trong sân nhà, "Nhưng tôi có thể đoán được."

"Cửu ca đoán được cũng đừng nói…" Ngón tay Lan Tiểu Xuyên đuổi theo vệt sáng đang lướt qua qtrên góc áo Thường Cửu, "Em thế nhưng sẽ nhát gan tưởng thật."

Thường Cửu âm thầm than thở: "Em đây là không muốn cùng tôi bàn về chuyện sau này?"

Lan Tiểu Xuyên kéo kéo quần áo Alpha, từ từ ngồi thẳng người, thấy xe đã dừng lại liền cả người dựa lên người hắn: "Cửu ca, em làm sao dám mơ về sau này? Hiện tại mỗi một ngày đều là do anh cho em, qua ngày nào hay ngày đó."

"Tiểu Xuyên, em không tin tôi." Thường Cửu đỡ eo Lan Tiểu Xuyên cùng cậu ôn nhu hôn môi.

"Không phải không tin, chỉ là lá gan của em quá nhỏ." Lan Tiểu Xuyên hôn xong đẩy cửa xe ra lảo đảo đi bước hai bước.

Thường Cửu vội vã đem cậu ôm vào trong ngực: "Đừng nhúc nhích, lại chảy máu thì tôi sờ không được."

Lan Tiểu Xuyên khéo léo ôm cổ Thường Cửu, vào cửa mới bị thả xuống. Thường Cửu đã sớm bảo người làm đem bức ảnh treo ở trong phòng khách, hắn có cùng suy nghĩ với Lan Tiểu Xuyên, Alpha quả nhiên chọn đóng khung tấm ảnh hắn vững vàng ôm cậu ở giữa hai chân hôn môi.

"Thế nào?" Thường Cửu khá là thưởng thức mà đứng nhìn phút chốc, "Trong phòng ngủ tôi cũng treo một tấm."

"Tấm em đứng ở phía sau anh?"

Lan Tiểu Xuyên nắm chặt tay Thường Cửu chậm rãi đi lên lầu, mới vừa bước được vài bước bậc thang liền bị Alpha bế lên: "Chúng ta nghĩ giống nhau, có cảm giác tương thông trong tâm hồn."

Tấm ảnh treo trong phòng quả nhiên là nó, Lan Tiểu Xuyên đỡ tường kinh ngạc nhìn trong chốc lát, ánh nắng ấm áp của buổi trưa xuyên thấu chiếu qua rèm cửa sổ nửa trong suốt, chảy xuôi qua một bên gò má trong hình của cậu, phản chiếu lại khuôn mặt tươi cười lúc xa lúc gần. Lan Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy việc cùng Thường Cửu đi chụp ảnh đã là chuyện cực kỳ lâu về trước, lâu đến nỗi cậu đã quên đi nét tươi cười kia từ đâu mà tới.

"Tiểu Xuyên." Thường Cửu đem người ôm vào trong ngực quơ quơ, "Vẻ mặt của em nhìn qua giống như không thích vậy."

"Thích… Làm sao lại không thích chứ?" Lan Tiểu Xuyên như trước nhìn chằm chằm vào chính mình trong hình, ngẩn người, "Em thích Cửu ca nhất." Cậu nói xong, liền nhấc vạt áo lên lộ ra bờ mông tràn đầy vết hồng, "Cửu ca, em muốn."

Thường Cửu rất ít khi nghe thấy Lan Tiểu Xuyên bộc bạch lộ ra dục vọng như vậy, nhất thời mừng rỡ cởi thắt lưng đâm lên đỉnh lộng. Bên trong huyệt đạo Lan Tiểu Xuyên tràn đầy dâm thủy ấm áp, căn bản không cần bất kỳ bôi trơn nào Thường Cửu cũng có thể đâm tới nơi sâu xa nhất, tiện đà đôi tay cách đồng phục bệnh nhân xoa xoa núm vú Omega, đâm đến càng lúc càng dùng sức.

Tầm mắt Lan Tiểu Xuyên xuyên qua dương quang nhìn tới bức ảnh, cùng chính mình trong bức ảnh ngượng ngùng hai mắt nhìn nhau, tim cậu khi nãy vừa chìm xuống đáy vực, bây giờ cũng không còn đau nữa rồi, theo nhịp đỉnh lộng của Alpha không ngừng chổng mông lên, chất lỏng sền sệt thuận theo bắp đùi uốn lượn chảy xuống, không lâu sau đó nhịn không được mà bắn ra.

Thời điểm Lan Tiểu Xuyên tới quán chụp ảnh có bao nhiêu tin tưởng mình có thể cùng Thường Cửu cả đời, cậu bây giờ cũng có bấy nhiêu khát vọng muốn bị đặt dưới thân Thường Cửu mãi về sau.

Chỉ có một mình hắn, vĩnh viễn chỉ có một mình hắn. Cái ý niệm này như thể một khối u ác tính trụ vững trong tâm hồn Lan Tiểu Xuyên, nhanh chóng bành trướng, chờ đến lúc cậu bị Thường Cửu rót đầy chớp mắt sẽ nổ tung ra.

"Cửu ca…" Lan Tiểu Xuyên mềm nhũn tựa vào lồng ngực Thường Cửu, "Anh thế này là đang buộc em thích anh, anh là buộc em… buộc em ích kỷ…"

Thường Cửu nheo mắt lại, đem Lan Tiểu Xuyên ôm lên trên giường: "Việc em thích tôi không phải nên ích kỷ một chút sao?"

"Nhưng em không muốn liên lụy tới anh…" Lan Tiểu Xuyên thống khổ lắc đầu, "Em ích kỷ không nỡ rời bỏ anh."

"Thứ tôi muốn chính là cái này." Thường Cửu cắn răng đè lại bụng dưới của Lan Tiểu Xuyên dùng sức ép một chút, bạch trọc sền sệt nhem nhép một tiếng tuôn ra khỏi miệng huyệt, Lan Tiểu Xuyên nhìn mình không thể khống chế, giống như đang phun ra tinh dịch chợt ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng khàn khàn của Alpha, "Tôi muốn em dù biết ở lại sẽ hại tôi , cũng không nỡ rời đi."

"Cửu ca… anh có tội gì chứ?" Lan Tiểu Xuyên rũ cánh tay vô lực xuống, cảm thụ được Alpha một lần lại một lần va chạm, không khỏi buồn cười, "Anh hà tất phải vì một người như em mà trả giá nhiều như vậy."

"Đừng nghĩ tôi tốt tính như vậy." Thường Cửu đâm đến sâu trong cùng, đỉnh lộng tới nỗi Lan Tiểu Xuyên ở trên giường run rẩy không ngừng, "Tôi cũng ích kỷ như em mà thôi."

Lan Tiểu Xuyên ngẩng đầu lên thở dốc, mở hai chân, miệng huyệt phun ra tia nước mỏng manh, hàm hồ không nói ra được nửa câu đầy đủ.

"Tôi so với em dục vọng chiếm hữu còn cao hơn, em biết không?" Thường Cửu bị huyệt đạo chặt chẽ của Omega cắn đến hô hấp dồn dập, "Tôi không cần em thay đổi, Tiểu Xuyên, tôi chỉ muốn xách em theo bên người, một tấc cũng không rời."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy cười khổ nói: "Cửu ca, anh điên rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!