Edit: Juri
Beta: Haf
Lan Tiểu Xuyên điên cuồng giằng co, mới vừa định thét lên một tiếng liền bị Thường Cửu che miệng lại.
"Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên là tôi." Giọng nói Thường Cửu mang đầy tiếng cười, lại khiến Lan Tiểu Xuyên chột dạ mặt rơi đầy nước mắt, "Tôi muốn em".
"Đừng… Đừng đụng…" Lan Tiểu Xuyên lấy nắm đấm nện vai Thường Cửu, sau đó tuyệt vọng muốn mở nắp chai thuốc ức chế ra.
Thường Cửu rốt cục chú ý tới động tác nhỏ của cậu, vẻ mặt nghi ngờ nắm lấy tay Lan Tiểu Xuyên: "Tiểu Xuyên, trong phòng em sao lại có…" Lời nói Alpha còn chưa dứt đã im bặt đi.
Lan Tiểu Xuyên bị bao phủ bởi tín tức tố Thường Cửu phóng tới, sợ đến cả người mềm nhũn, lọ thuốc ức chế liền "choang" một tiếng vỡ nát tan trên sàn nhà.
"Lan Tiểu Xuyên, mày có thể yên tĩnh một chút không!" Tiếng bà chủ nhà oán giận từ phía xa truyền đến, nhưng trong ánh mắt Lan Tiểu Xuyên giờ đây chỉ còn con ngươi tràn đầy lửa giận của Thường Cửu.
"Em uống thuốc ức chế?" Alpha đem cậu đè lên giường, cật lực đè nén lửa giận, "Em không động dục là vì uống thuốc ức chế?"
"Cửu… Cửu ca…" Lan Tiểu Xuyên sợ đến cả người phát run, cánh tay muốn ôm cổ Thường Cửu, "Cửu ca đừng nóng giận… Em… Em cho anh sờ…"
"Lan Tiểu Xuyên." Thường Cửu đè hai cánh tay cậu xuống, khàn giọng nói, "Em có biết tôi thích em nhiều đến mức nào không?" Alpha nói xong tự giễu than thở, "Em không biết! Em biết thì sẽ không sau lưng tôi lén uống thuốc ức chế."
"Không… Không phải…" Lan Tiểu Xuyên liều mạng muốn bò vào lồng ngực Thường Cửu, lại bị Alpha đè xuống giường không thể động đậy.
"Thuốc ức chế…" Thường Cửu cười lạnh dựa vào ánh trăng nhìn mảnh pha lê vỡ đầy đất, "Em uống bao lâu?"
Lan Tiểu Xuyên cắn răng rũ mi mắt xuống.
"Bao lâu?" Thường Cửu lại áp sát cậu, tin tức tố nóng bỏng trong nháy mắt một lần nữa bao lấy Lan Tiểu Xuyên, mà Lan Tiểu Xuyên lại rưng rưng nước mắt run rẩy, khiến Alpha không nỡ dùng khí tức áp chế cậu, đây mới là lần đầu.
Thường Cửu phẫn nộ khiến Lan Tiểu Xuyên trở nên câm như hến, môi cậu nhúc nhích, nơm nớp lo sợ đáp: "Từ lần… lần đầu anh đánh dấu tạm thời em…"
"Tại sao?" Thường Cửu lôi cánh tay Lan Tiểu Xuyên, đem người thô bạo mà đặt dưới thân, đầu ngón tay vòng ra vuốt ve vết răng sau tuyến thể cậu, rồi lại không chút do dự mà cúi người cắn thêm lần nữa.
Lan Tiểu Xuyên kêu rên cong eo lên, lại bị Thường Cửu mạnh mẽ đè trở lại giường.
"Cho tôi lời giải thích." Đôi môi dính một vệt máu của Thường Cửu chậm rãi nhếch lên, ngón tay nắm cằm Lan Tiểu Xuyên ép cậu ngẩng đầu, "Lan Tiểu Xuyên, em cho rằng tôi thật sự không nỡ cưỡng bách em?"
Lan Tiểu Xuyên lệ rơi đầy mặt, ngoái đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Bởi vì… Bởi vì em yêu anh…"
Thường Cửu nghe vậy chợt trợn tròn đôi mắt, lửa giận trong phút chốc giống như bị hút hết ra, bàn tay đang nắm cằm Lan Tiểu Xuyên cũng thu lại, sau đó nằm trên người Omega cười khổ ôm eo thon của cậu.
"Cửu ca, em yêu anh." Lan Tiểu Xuyên vừa nói vừa rơi lệ, "Cho nên em càng không thể tới gần anh… Ngược lại em chỉ làm thương tổn anh, anh đừng ở bên em nữa, có được hay không?"
Thường Cửu nghe lời này lại đem cậu ôm càng chặt hơn, tiện đà cắn răng đem người nhét vào trong bọc chăn: "Thật sự không muốn tôi?"
"Chính là không thể muốn anh!" Lời này Lan Tiểu Xuyên nói to như muốn hét lên.
Thường Cửu ở trong bóng tối lùi lại mấy bước, tiện đà đẩy cửa đi ra ngoài.
"Đừng ghét bỏ em…" Lan Tiểu Xuyên tay siết chăn, oà khóc một tiếng, tâm như hỏng mất mà cuộn thành một đoàn, tất cả lọ thuốc ức chế của cậu đều nát hết rồi, mà vết cắn kia Alpha để lại khiến cho cậu động tình đến phát run. Đáy lòng Lan Tiểu Xuyên đột nhiên hoảng sợ, ý thức được kỳ phát tình của mình sắp tới, cậu từ trong bọc chăn trên giường bò lăn xuống đất, cả người đạp lên mảnh vỡ pha lê còn đầy dưới đất, "Không có Cửu ca… Em không muốn… Không muốn bị người khác đánh dấu…"
Ngữ khí nghe tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn sống nữa.
Mà Thường Cửu đóng cửa xong thì căn bản không nỡ rời đi, hắn dựa vào cửa phòng Lan Tiểu Xuyên tức giận, vừa nghĩ tới Omega mình yêu tha thiết lại lén lút uống thuốc ức chế sau lưng mình, hắn phẫn nộ đến nỗi nổi một trận lôi đình, nhưng lại nghĩ tới ánh mắt long lanh của Lan Tiểu Xuyên, lửa giận của hắn liền bằng một cách khó hiểu mà tiêu tán.
Mới vừa nãy là lần đầu tiên Lan Tiểu Xuyên nói yêu hắn, trong lòng Thường Cửu chua xót khó chịu, ngực như có gì đó chặn lại, tim bên ngực trái lại chẳng thể kiểm soát được mà đập nhanh dần. Thường Cửu bất đắc dĩ cười cười, hắn so với Lan Tiểu Xuyên lớn hơn gần mười tuổi, đã từ lâu chẳng còn là đứa nhóc vắt mũi chưa sạch không hiểu tình trường, vậy mà lại bị một tiếng "yêu" đánh tới nỗi lòng tràn đầy rung động.
Thường Cửu đang đắm chìm trong tình yêu của Lan Tiểu Xuyên đối với mình, lại nghe thấy trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết khiến hắn giật mình thức tỉnh, quay người đạp cửa ra, chỉ thấy Lan Tiểu Xuyên nắm mảnh vỡ thủy tinh co quắp ngồi dưới đất, ngón tay máu me đầm đìa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!