Chương 9: (Vô Đề)

Editor + Beta: Nhà của Quơ

Thẩm Thu không muốn uy hiếp Triệu Cảnh Hàng, nhưng cô thật sự hết cách rồi, bởi vì cô đã chọc giận Lý Tử Tấn, người duy nhất có thể áp chế anh ta chỉ có mình Triệu Cảnh Hàng.

Cô cần anh ra mặt, nếu không cũng chẳng biết khi nào Lý Tử Tấn sẽ bí mật tặng cô một đòn như 802 nữa.

Cô không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể toàn mạng trở ra.

"Thẩm Thu, cô không ở lại đây tịnh dưỡng vết thương sao? x Ăn xong bữa sáng, dì Lương thấy cô thu dọn hành lý thì hỏi một câu.

Thẩm Thu: "Hai ngày nay tôi không thể tiếp tục làm việc. Trong thời gian không làm việc, chắc hẳn cậu chủ không muốn nhìn thấy tôi ở nhà đâu."

Dì Lương xấu hổ bật cười, ban sáng bà có nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người trên bàn ăn, cũng thấy luôn dáng vẻ u ám lúc rời khỏi nhà của Triệu Cảnh Hàng.

Dì Lương lại nói: "Thật ra, cậu chủ không phải người xấu…"

Thẩm Thu mỉm cười nhìn dì Lương, cô nhớ rõ đây là lần thứ hai bà nói như vậy.

Có điều cô vẫn lựa chọn về nhà, vì để nghỉ ngơi tốt hơn. Ở lại chỗ Triệu Cảnh Hàng, cô không chắc mình có thể sớm khỏe lại.

"Ừ, cô quyết định vậy cũng được, có người nhà chăm sóc cho cô."

Người nhà.

Thẩm Thu ngây người rồi "dạ" một tiếng.

Sau khi thu xếp đồ đạc qua loa, Thẩm Thu lập tức đón xe trở về nơi mình thuê.

Về đến phòng, cô ngủ một giấc rất dài.

Thật ra hôm nay cô đã nói dối dì Lương, cô không ổn xíu nào, toàn thân đau nhức, đau đến nổi đứng không vững, chỉ muốn được nằm.

Mơ mơ tỉnh tỉnh, Thẩm Thu gần như nằm trong phòng cả ngày.

Mãi cho đến tối muộn, cô nghe thấy tiếng động nên mới bước ra bên ngoài.

Hóa ra Phương Tiêu Tiêu đã về. Về người bạn cùng phòng này, cô chỉ biết cô ấy là giáo viên của một trường tiểu học tư thục, còn những thứ khác hoàn toàn mù mịt.

"Hôm nay cô ở nhà…" Phương Tiêu Tiêu nhìn thấy Thẩm Thu thì vô cùng ngạc nhiên, càng sốc hơn khi thấy những vết thương trên mặt cô.

Thẩm Thu: "Trở về ở vài ngày."

"A… Ừm." Phương Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào vết thương của cô, trong đầu đã tưởng tượng ra một loạt hình ảnh chém chém giết giết: "Ờm, cô không sao chứ?"

Thẩm Thu lắc đầu.

Cô ấy lại hỏi: "Vậy, vậy cô ăn chưa?"

Thẩm Thu: "Có gọi thức ăn bên ngoài rồi, nhưng chưa giao đến."

"OK…"

Thẩm Thu thấy cô ấy ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao: "Cô cứ lo cho mình đi, không cần để ý đến tôi đâu."

"Ồ được." Phương Tiêu Tiêu để đồ ăn vặt mình mua sang một bên, lúc quay đầu lại trông thấy Thẩm Thu bước đi khập khễnh, nhịn không được nói: "Nếu cần giúp đỡ thì cô có thể gọi tôi."

Thẩm Thu đơ ra: "Ừ, cảm ơn cô."

Phương Tiêu Tiêu cho rằng ngoài miệng nói vậy thôi, nhưng chắc sẽ không nhờ cô giúp đỡ đâu. Bởi vì Thẩm Thu nhìn rất lạnh lùng, luôn mang lại cảm giác đẩy người ra xa ngàn dặm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!