Chương 7: (Vô Đề)

Editor + Beta: Nhà của Quơ

Kim giờ và kim phút trùng nhau, đều chỉ đến số mười hai.

Đã đến giờ đi ngủ, nhưng bầu không khí ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt.

Đám người tới lui trên hành lang muôn hình muôn vẻ, có người say đắm trong tửu sắc, có người lại lưu luyến sa đọa trong một góc, cũng có người mặc mặc tây trang đang liều mạng cung phụng, chỉ vì muốn chen chân vào thế giới không thuộc về mình.

Cô thuộc loại người nào nhỉ?

Thẩm Thu nhìn dòng người trước mắt, chẳng thể nào đặt mình vào trong đó. Cô cảm thấy người ở đây rất ồn ào và phiền phức, nhưng buộc phải tiếp cận.

Ting!

Điện thoại hiện lên một tin nhắn.

Thẩm Thu lấy ra xem thử, là cô bạn cùng phòng Phương Tiêu Tiêu gửi tin nhắn nói rằng đến hạn thanh toán tiền điện nước.

Đầu óc của cô dần nặng trĩu, đưa điện thoại sát lại gần, chuyển cho cô ấy một nửa số tiền. Xong xuôi, cô không cất điện thoại vào mà lướt xuống phía dưới nhìn khung chat "nhà" trong Wechat.

Yên ắng chẳng có gì, trong khoảng thời gian này cô và "nhà" không hề liên lạc với nhau.

"Ê" Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao sau lưng mở ra, một cô gái đi đến vỗ vỗ vai cô.

Thẩm Thu biết cô ta, khi nãy người đó ngồi bên trái Triệu Cảnh Hàng, hình như tên là Lị Lị.

"Cái này cho cô, anh Cảnh Hàng nói cô đưa ông Trương thẻ phòng 802 này đi, ông ấy sẽ biết ngay." Cô gái đặt tấm thẻ vào tay cô.

Cô ta hơi mất kiên nhẫn, nói xong lập tức đi vào trong.

Phòng 802 cách nơi này ba phòng, Triệu Cảnh Hàng muốn đưa đồ thì cô đương nhiên phải làm theo. Vì vậy Thẩm Thu không nghĩ nhiều, cầm lấy tấm thẻ đi về phía phòng bao.

Đến cửa phòng 802, cô thẳng thừng đẩy cửa vào, bởi vì… nơi này có gõ cửa cũng không nghe được.

Nhưng không ngờ đến, đằng sau cánh cửa này, không có tiếng nhạc cũng như người đẹp, chỉ có bốn người đàn ông to lớn đang đứng.

Thẩm Thu đờ người ra, cô không đi vào chỉ đứng ở cửa hỏi: "Xin hỏi, ai là ông Trương vậy ạ?"

Không ai trả lời cô, mấy người đàn ông nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn.

Thẩm Thu nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn, lập tức quay đầu muốn bỏ đi, nhưng cô vừa quay lại, đã nhìn thấy Lý Tử Tấn đang đi tới.

Anh ta đến bên người cô, không nói chuyện, bàn tay quen thuộc khoác lên vai cô

Vẻ mặt Thẩm Thu thờ ơ, gạt tay anh ta ra.

Lý Tử Tấn cười khẽ, đáy mắt lạnh như băng.

Dáng vẻ này hoàn toàn khác với sự cợt nhã trước đây, hình như anh ta đã thay đổi, hoặc có lẽ hiện tại mới chính là con người thật của anh ta.

"Cô xem tôi thích cô như vậy, sao cô không cảm kích chút nào thế?" Lý Tử Tấn tiếc nuối nói.

Thẩm Thu: "Anh Lý, tôi chỉ là vệ sĩ, không phải là gái bao, vừa nãy anh không cần nhét tiền vào người tôi đâu."

"Không giống ư?? Không phải cô chơi đùa với Triệu Cảnh Hàng đó sao? Ồ, cậu ta nói việc gì cô cũng dám làm, trước đây tôi không tin, giờ thì tin rồi."

Thẩm Thu không muốn nhiều lời với anh ta, lúc cô muốn rời đi thì bị Lý Tử Tấn mạnh bạo đẩy vào trong.

Anh ta đột nhiên dùng sức, hơn nữa do có cồn xâm nhập nên cô không thể nhanh nhạy như bình thường, dứt khoát bị đẩy vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!