"Đang nói chuyện gì vậy?" Không bao lâu sau, Triệu Tu Diên nói chuyện điện thoại xong, đi ra.
Thẩm Thu cười một tiếng: "Nói chuyện về anh đó, nói anh gần đây bận công việc, luôn ngủ rất khuya."
Triệu Tu Diên ngồi xuống bên cạnh cô: "Chú Lý, chú nói với cô ấy cái này làm gì."
Chú Lý nói: "Còn không phải là do cháu gần đây làm việc hại sức khỏe như vậy sao … chú nói thì cháu lại không nghe, cho nên chú để cho Tiểu Thu tới nói với cháu."
Thẩm Thu nói tiếp: "A Diên, nghe chú Lý nói có lúc anh làm việc đến hơn nửa đêm."
Triệu Tu Diên lắc đầu, thấy Thẩm Thu thần sắc nghiêm trang, bất đắc dĩ mà nói: "Anh biết rồi, gần đây có một hạng mục tương đối gấp, đợi xong việc sẽ tốt thôi."
Thẩm Thu: "Trước kia lần nào anh cũng đều nói như vậy …"
Triệu Tu Diên: "Lần này là thật, không tin em hỏi Triệu Cảnh Hàng một chút, cậu ta biết."
Đây là lần đầu tiên Triệu Tu Diên dùng giọng điệu tùy ý như vậy nhắc tới Triệu Cảnh Hàng, không phải vì công việc, cũng không phải vì quan hệ lợi ích thiệt hơn.
Thẩm Thu hơi sửng sốt mới phản ứng lại: "À ….
Vậy em sẽ đi hỏi thật đó, anh đừng có dọa em."
Triệu Tu Diên cười: "Được."
Sau khi ba người nhàn rỗi trò chuyện một hồi, Thẩm Thu phải rời đi.
Triệu Tu Diên tiễn cô ra cửa.
"Cậu ta đến rồi sao, nếu không để anh trực tiếp đưa em đi, không cần chờ nữa."
Thẩm Thu: "Chắc là sắp tới.
Lúc đầu em đã nói để em tự mình lái xe nhưng anh ấy nói mình đúng lúc ở gần đây, cho nên …"
"Anh đoán căn bản không phải là đúng lúc mà là cố ý."
"Hả?"
Triệu Tu Diên câu môi, nói: "Em tới chỗ này của anh, người nọ chắc rất bận tâm đó."
Thẩm Thu vừa định nói chắc cũng không đến nỗi.
Nhưng lời còn chưa nói ra, cách đó không xa một chiếc xe màu trắng đang ầm ầm lao tới.
"Lên xe." Cửa kính xe hạ xuống, Triệu Cảnh Hàng đưa tay ra ngoắc ngoắc cô.
Triệu Tu Diên nói: "Tới rất đúng lúc."
Triệu Cảnh Hàng nhìn anh ta một cái: "Đúng lúc đang ở gần đây."
Triệu Tu Diên: "A? Đúng lúc vậy sao?"
"Chính là đúng lúc như vậy." Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm anh ta một cái, lại chuyển sang Thẩm Thu "Bảo bối, lên xe đi."
Bước chân Thẩm Thu hơi chậm lại, bảo bối?
Triệu Cảnh Hàng bất chấp biểu tình cứng ngắc của cô, thần thái vẫn như thường: "Còn phải nhanh nhanh đi mua đồ nữa.
Em tranh thủ thời gian chào tạm biệt anh ta đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!