Chương 67: (Vô Đề)

Lần "gây án" đêm qua vẫn còn đó.

Một thời gian sau, Thẩm Thu không cho Triệu Cảnh Hàng đến nhà ngủ với cô nữa.

Nhưng điều này khiến cô thường xuyên ghé nhà anh hơn.

Mặc dù cô chưa dọn đi, nhưng bạn cùng phòng của cô là Phương Tiêu Tiêu luôn lo lắng là bất cứ lúc nào cô cũng sẽ rời đi.

Trong ngày Quốc Khánh, Triệu Cảnh Hàng cho dì Lương nghỉ phép, Thẩm Thu bị anh bắt tới nhà.

Sáng hôm nay, Thẩm Thu bị tiếng đồng hồ báo thức làm tỉnh ngủ, cô nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị đi dạy học.

Triệu Cảnh Hàng còn đang ngủ trên giường, cô không kêu anh, sau khi cô xuống lầu ăn bữa sáng xong, liền đi ra ngoài.

"Huấn luyện viên! Sớm."

Vừa bước vào võ quán, có một nam sinh bước lại phía cô, trên tay cậu ta cầm một túi cà phê và một cái bánh kem.

Thẩm Thu: "Tạ Cảng, sao em tới sớm vậy?"

"Tới sớm để hâm nóng cơ thể ạ." Người nam sinh tên Tạ Cảng nói: "Cái này cho cô, là bữa sáng."

Thẩm Thu rũ mắt nhìn: "Tôi ăn rồi, cảm ơn, em ăn đi."

"Ăn rồi hay chưa cũng không sao đâu ạ, cái này ăn không no bụng." Tạ Cảng trực tiếp nhét túi đồ ăn vào người cô: "Huấn luyện viên, cô ăn đi, món này ngon lắm."

Nói xong, cậu ta cười hì hì chạy đi.

Thẩm Thu cúi đầu nhìn, không nói gì, cầm theo túi đồ ăn vào văn phòng.

Hôm nay Phương Tiêu Tiêu cũng đến sớm, nhìn thấy cô tới thì chào hỏi.

"Cậu chưa ăn sáng hả?" Cô ấy hỏi.

Thẩm Thu: "Ăn rồi, đây là Tạ Cảng cho mình."

Phương Tiêu Tiêu sửng sốt: "Tiểu tử này vậy mà lại đưa đồ ăn cho cậu, toàn bộ người trong võ quán này em ấy chỉ cho mình cậu, cũng đủ hiếu thuận rồi."

Thẩm Thu đặt đồ ăn xuống: "Vừa rồi chạy cũng nhanh lắm…… Đợi sau giờ học mình trả cho em ấy."

Phương Tiêu Tiêu lắc lắc đầu: "Thu Thu, cậu xem vẻ quyến rũ của cậu đi, nam sinh 16-17 tuổi vị thành niên cũng không buông tha."

Thẩm Thu: "Cậu đừng nói nhảm."

"Mình nói nghiêm túc mà, tên nhóc này, có thể làm thật…… Cậu chú ý nha."

Thẩm Thu trầm mặc: "Mình biết rồi."

Lớp Thẩm Thu phụ trách có mười học sinh, nam nữ đều có, khoảng chừng 15-16 tuổi.

Sau khi xong tiết đầu tiên của buổi sáng, là thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Thu ngồi một bên, cầm điện thoại nhắn tin với Triệu Cảnh Hàng.

Hôm nay anh ở nhà không phải tới công ty, đang hỏi cô khi nào thì dạy xong, có thể ăn cùng nhau ăn cơm trưa không?

Thẩm Thu nghĩ, chờ cô dạy xong, ăn cơm cũng muộn rồi, nên cô kêu anh không cần đợi cô.

"Huấn luyện viên! Cô đang làm gì vậy?" Vừa gửi tin này qua, thì có một nam sinh chạy tới.

Thẩm Thu buông điện thoại xuống: "Có chuyện gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!