Sau khi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Thẩm Thu lại chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy là do bị tiếng chuông báo thức làm cô giật mình, cô cầm điện thoại tắt tiếng báo thức ồn ào, nhìn lên trần nhà, trông vô cùng tuyệt vọng.
Đêm qua cứ trằn trọc mãi, căn bản không ngủ ngon giấc.
Bây giờ thức dậy, chẳng khác nào vừa bị tra tấn cả.
"Kêu người khác dạy thay đi." Triệu Cảnh Hàng không mở mắt mà ôm cô vào lòng.
Thẩm Thu: "…… Không cần."
Triệu Cảnh Hàng cọ cọ sau gáy cô: "Em còn sức không?"
Thẩm Thu lập tức muốn nói không có chuyện gì, nhưng chỉ cần nhúc nhích một chút cơ thể cô liền đau nhức, khiến cơn đau càng dữ dội.
Thẩm Thu nhíu mày, nhận ra rằng mình đúng là đi không được.
Vì vậy, cô mở WeChat và liên lạc với một vài huấn luyện viên.
Sau khi tìm được một huấn luyện viên, giải thích cho anh ta một lúc và đổi lớp.
"Thế nào? Đã xử lý xong chưa?" Giọng nói tỉnh táo của Triệu Cảnh Hàng truyền đến từ phía sau.
Thẩm Thu không trả lời, đặt điện thoại bên cạnh giường, có chút khó chịu.
Triệu Cảnh Hàng lật người cô lại: "Vậy thì ngủ tiếp thôi?"
Thẩm Thu mặc kệ anh.
Triệu Cảnh Hàng mở mắt nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Thu : "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Triệu Cảnh Hàng: "Ừm… đi muộn một chút.
Sao lại cau mày rồi?"
"Có chút đau."
Triệu Cảnh Hàng dừng lại.
Thẩm Thu nói: "Giống như vừa đánh nhau với người khác một trận vậy."
Triệu Cảnh Hàng cười véo má cô: "Sao em có thể miêu tả như vậy? Chẳng lẽ đêm qua anh đánh em sao?"
Thẩm Thu: "Cũng không khác lắm."
Triệu Cảnh Hàng: "Em khó chịu sao?"
Thẩm Thu sửng sốt, vành tai đỏ bừng, cô quay người đưa lưng về phía anh: "Ngủ."
Triệu Cảnh Hàng kiên quyết không buông tha: "Có phải là rất khó chịu không?"
"……"
Triệu Cảnh Hàng suy tư, trầm mặc một hồi, nói: "Đó là bởi vì em vẫn chưa quen, thử lại lần nữa, nhất định anh sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái hơn."
Nói xong tay anh không đứng đắn sờ khắp người cô, Thẩm Thu đè tay anh lại: "Triệu Cảnh Hàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!