Chương 50: Váy Ngắn

Triệu Thanh Mộng xem náo nhiệt mà mặt đỏ bừng vì hưng phấn, cô ấy là loại người không sợ lớn chuyện.

Mọi người ở một bên chăm chú quan sát, nhưng so với sự hưng phấn của Triệu Thanh Mộng thì mọi người kiềm chế hơn rất nhiều.

Dù sao cô ấy cũng là em gái của Triệu Cảnh Hàng, bọn họ thì không phải.

Khoảnh khắc Thẩm Thu được Triệu Cảnh Hàng bế lên, tất cả mọi người đều sững sờ.

"Anh đang làm gì vậy?" Thẩm Thu vừa nói xong thì muốn nhảy xuống.

Triệu Cảnh Hàng ôm chặt cô, lạnh lùng nói: "Cô đi xuống thử xem?"

Thẩm Thu: "Tôi chưa tới mức không thể đi được."

Triệu Cảnh Hàng ồ một tiếng: "Vậy bây giờ cô muốn quay về để Triệu Tu Diên mặc cái áo khác cho cô thì cô mới vui, đúng không?"

Thẩm Thu thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt có chút không tốt: "Anh đừng có nói vậy, A Diên đã có vị hôn thê rồi, tôi với anh ấy không có chuyện gì.

Anh cố ý ôm tôi trước mặt anh ấy, đúng là làm chuyện thừa."

Triệu Cảnh Hàng dừng lại, trầm mặc nhìn cô: "A Diên?"

Thẩm Thu: "…"

Triệu Cảnh Hàng bị xưng hô này kích thích, sắc mặt trở nên trầm hơn, không nói lời nào với cô, chỉ nhấc chân đi vào trong.

"Anh! Trên lầu có một phòng, có thể thay quần áo! Em dẫn anh tới đó!" Trên mặt Triệu Thanh Mộng nở nụ cười tươi rói, chạy theo.

Khi lên lầu, Thẩm Thu vùng vẫy khỏi người Triệu Cảnh Hàng.

Nhưng Triệu Cảnh Hàng không để cho cô rời đi, nắm chặt lấy tay cô, tiếp tục bước đi.

Thẩm Thu bị kéo lại, tức giận nói: "Tôi có thể tự đi được!"

Triệu Cảnh Hàng mặc kệ cô, kéo cô đến một căn phòng, đẩy cô vào, lôi người vào rồi dùng tay khóa trái cửa lại.

Trên người Thẩm Thu vẫn còn ướt, ngay lúc cô tỉnh táo lại thì cô đã bị Triệu Cảnh Hàng kéo lại và ấn sau cánh cửa.

Hai má cô áp vào tấm cửa lạnh lẽo, sau gáy cô truyền tới một hơi thở nóng bỏng.

Triệu Cảnh Hàng: "Kêu thân mật như vậy? Cô thường gọi anh ta như thế?"

Thẩm Thu vùng vẫy hai lần, nhưng người đàn ông phía sau không hề nhúc nhích, siết chặt cổ tay cô, gần như là bóp nát xương cô.

Thẩm Thu đau, cũng không giãy dụa nữa, chỉ nói: "Chỉ là xưng hô, tên đó thì có gì à?"

"Đúng, không có gì, hai người cùng nhau lớn lên, đương nhiên phải gọi tên thân mật rồi." Giọng nói của Triệu Cảnh Hàng tràn đầy tức giận: "Cô vừa nói cô không có gì với anh ta, nhưng hình như anh ta lại không nghĩ vậy?"

Thẩm Thu hít sâu một hơi: "Triệu Cảnh Hàng! Anh thả tôi ra trước ——"

Triệu Cảnh Hàng không chịu buông cô ra, cơn ghen lúc này gần như muốn đốt cháy tim phổi, không còn khống chế được bản thân nữa, nói một câu hoàn toàn không suy nghĩ: "Thẩm Thu, cô xem vừa rồi anh ta rất căng thẳng, mặc kệ vị hôn thê đang đứng bên cạnh, mà lúc đó anh ta lại đưa quần áo tới cho cô.

Để tôi xem, ngoài mặt cô nói hai người không có gì với nhau, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm nhau!"

Thẩm Thu hất tay anh, nhưng bị anh tránh được, cô lại chế nhạo nói: "Anh cũng thân mật với người ta.

Không, không phải thân mật, chỉ là ngủ với nhau thôi, nên anh cũng không tốt hơn là bao!"

Ngực Triệu Cảnh Hàng phập phồng, nói không nên lời, nắm lấy cằm cô rồi cắn xuống, bá đạo cạy môi cô ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!