Editor: Miya + Beta: MiaThẩm Thu đưa tay đóng cửa lại, cô bước ra, đứng trước mặt Triệu Cảnh Hàng.
"Tôi đã thông báo từ chức tới Triệu Chính Nguyên." Cô mở miệng, nói câu đầu tiên.
"Ý cô nói là cái này." Triệu Cảnh Hàng ném đồ đang cầm trên tay lên người cô.
Thẩm Thu cầm nó, nhìn thấy được dòng chữ từ chức trên đó, tim cô thắt lại.
"Lúc trước cô nói muốn từ chức, tôi còn chưa đồng ý. Ai cho cô nộp đơn từ chức này đi?"
Thẩm Thu: "Tôi từ chức ở chỗ Triệu Chính Nguyên, đây cũng là hợp đồng giữa tôi với ông ta."
"Ồ, phải không?" Triệu Cảnh Hàng khinh thường, cười: "Nhưng tôi đã nói với ông ta là từ chối rồi. Trong hợp đồng, cô còn thời gian hai tháng, muốn chấm dứt hợp đồng, phải bồi thường một số tiền rất lớn do vi phạm hợp đồng."
Thẩm Thu: "Anh……"
"Có phải cô nghĩ, Triệu Tu Diên sẽ trả cho cô đúng không?" Triệu Cảnh Hàng mở to hai mắt.
Anh một tay kéo người lại, kiềm chế sự tức giận, nói: "Cô thử xem, nếu cô để anh ta giúp cô, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay, ừm…… Sẽ ra tay với tên tiểu tử điếc kia trước, thế nào?"
Thẩm Thu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Triệu Cảnh Hàng!"
"Sao vậy, không nỡ à." Triệu Cảnh Hàng trầm giọng nói, "Ngoan ngoãn làm việc cho tôi trong hai tháng này, chỉ cần cô rời đi quá 1 tiếng, tôi sẽ san bằng cả cô nhi viện đó!"
Thời gian trôi qua, lúc này rất giống trước kia.
Lúc đó cô tuyệt vọng hướng về phía anh, mặc kệ anh nguy hiểm, mặc kệ anh uy hiếp cô…… Lúc này, bọn họ giống như quay lại lúc ban đầu, trong lúc mê man, thời gian họ bên nhau dường như không tồn tại.
"Giữa chúng ta không phải đã vỡ lẻ rồi sao." Thẩm Thu cảm thấy căng thẳng dâng lên, cô đè nén xuống, nhìn anh, nói: "Tôi ở bên cạnh anh vì cái gì thì anh cũng biết rồi, một khi đã như vậy…… anh còn dám để tôi ở cạnh anh sao?"
"Cô cho rằng cô có cơ hội thấy được món đồ đó?" Triệu Cảnh Hàng cười lạnh, "Cô có cảm thấy mình đề cao bản thân quá hay không."
Cổ tay Thẩm Thu bị siết tới đau, tuyệt vọng trong lòng: "Anh muốn thế nào?"
"Tôi sẽ suy nghĩ lại." Triệu Cảnh Hàng tàn nhẫn nói: "Nhưng trước đó, cô phải thành thật ở bên cạnh tôi. Sau khi tôi suy nghĩ, tự nhiên tôi sẽ nói cho cô biết."
Triệu Cảnh Hàng không phải là người tử tế, có lẽ trong thời gian cô ở bên anh, được quá nhiều sự ôn nhu của anh, cho nên cô suýt chút nữa đã quên, con người ban đầu của Triệu Cảnh Hàng như thế nào.
Anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô…..
Cô nên nghĩ về điều này.
——
Thẩm Thu bị Triệu Cảnh Hàng trực tiếp kéo ra khỏi nhà, lúc lên xe, cô mới tránh thoát khỏi tay anh.
Triệu Cảnh Hàng lập tức nắm lấy bả vai cô, dùng sức như muốn bóp nát cô: "Cô dám xuống xe thử xem?!"-
---Đọc FULL tại ---
Thẩm Thu bị đau, điện thoại cầm trên tay bị rơi xuống, cúi người nhặt lên, nói với Triệu Cảnh Hàng: "Cậu chủ, tôi chỉ muốn nói với bạn cùng phòng một tiếng."
Phản ứng của Triệu Cảnh Hàng quá kịch liệt vì thế chú Dương nhịn không được quay đầu nhìn, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, ông không dám nhìn lâu.
Triệu Cảnh Hàng uy hiếp nói: "Cô chỉ cần nhớ kỹ tình hình hiện tại của cô. Cô dám đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc những người em quan tâm nhất."
Thẩm Thu: "Anh có cần thiết phải lấy mấy đứa nhỏ ra uy hiếp tôi không."
"Ồ, vậy lấy Triệu Tu Diên ra uy hiếp cô sao?" Triệu Cảnh Hàng đến gần cô, cười nói: "Tôi thấy cô trung thành với anh ta như vậy, chắc là luyến tiếc anh ta đi. Thẩm Thu, có phải cô rất thích anh ta hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!