Chương 38: (Vô Đề)

Editor: May + Beta: MiaBởi vì đã hai ngày không ăn, nên cơ thể Thẩm Thu rất yếu.

Sau khi cô đi ra từ phòng của Triệu Cảnh Hàng, cô không thể đứng dậy được nên dì Lương bảo cô dựa vào mình, đưa cô trở về.

Sau khi trở lại phòng bệnh, dì Lương đã chuẩn bị bữa ăn cho cô. Thẩm Thu nói lời cảm ơn, rồi cúi đầu ăn cơm.

"Đêm giao thừa, thiếu gia có tới nhà tìm cô không?" Dì Lương ngồi một bên, trong lúc ăn, dì hỏi.

Lúc dì Lương ở trước mặt Triệu Cảnh Hàng chưa từng hỏi những câu này, không dám, cũng cảm thấy không thích đáng.

Nhưng thật ra trong lòng bà rất tò mò, vì ngày thường ở nhà có thể nói chuyện với Thẩm Thu, cho nên cái này sẽ không nhịn được mà hỏi.

Thẩm Thu hớp một ngụm cháo, khẽ nhẹ ừ một tiếng.

Sau khi xác nhận đột nhiên dì Lương có chút kích động: "Tôi cảm thấy hai người cô cậu có chuyện gì đó … Tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế này bao giờ, hóa ra ấy thực sự rất thích cô."

Thẩm Thu: "Anh ấy như thế được xem là đặc biệt?"

"Đương nhiên rồi." Dì Lương nhỏ giọng nói, "Cô cho rằng người có tính tình như cậu ấy sẽ làm những chuyện lãng mạn như vậy sao, Thẩm Thu, tôi nghĩ thiếu gia rất thích cô, thật đó."

Thẩm Thu im lặng một lúc, khẽ siết chặt chiếc thìa trong tay.

"Hơn nữa cậu ấy cũng đã đến thăm cô từ lâu rồi."

Thẩm Thu ngờ vực: "Thăm con?"

"Đúng vậy, cậu ấy tỉnh sớm hơn cô, ngay khi tỉnh dậy liền muốn đến xem cô thế nào, khuyên cỡ nào cũng không nghe, cuối cùng chúng tôi phải đưa cậu ấy qua đây, thăm cô một chút, sau khi xác nhận rằng bác sĩ nói cô không có vấn đề gì lớn, mới trở về bên này." Dì Lương nói, "Lúc đó cậu ấy rất khẩn trương...... Tôi đã ở nhà cậu ấy nhiều năm như vậy rồi, dù sao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu hiện đó của cậu ấy."

Thẩm Thu nhìn bát cháo nóng hổi bốc hơi dày trước mặt, trái tim như bị ai đó nắm lấy, từng chút một, từ từ căng phồng.

Cô không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng lại dễ dàng chấp nhận lòng tốt của người khác...... Từ nhỏ đến lớn, thứ gọi là "Tốt" này đối với cô quá ít, vì vậy khi ai đó thực sự quan tâm đến cô, cô không kiềm chế được.

Kỳ thực, cô vẫn không hiểu, tại sao Triệu Cảnh Hàng lại chọn đối tốt với cô, tại sao lại thích cô, và tại sao khi đối mặt với cái chết, anh lại chọn bảo vệ cô.

Cũng không hiểu, còn có bạn bè của Triệu Cảnh Hàng.

Ngày hôm sau, Doãn Hưng Trình đến bệnh viện, anh ta mang theo một đống đồ ăn ngon, rồi ngồi bên cạnh tự mình ăn, để Triệu Cảnh Hàng xem, thật là tệ.

Triệu Cảnh Hàng nghe thấy tiếng thưa thớt bên cạnh, bực mình nói: "Đồ khốn muốn ăn thì ra ngoài ăn, sao lại ăn ở đây."

Doãn Hưng Trình: "À...... thấy thơm quá phải không? Thế mà tôi cũng không biết bây giờ cậu không thể ăn những thứ này, bằng không tôi cũng không mang theo làm gì. Nhưng không sao tôi ăn thay cậu một chút."

Triệu Cảnh Hàng: "Cút."

Hiếm khi Doãn Hưng Trình thấy Triệu Cảnh Hàng thảm hại như vậy, nhưng anh ta cũng không dám được nước lấn tới, vì thế sau khi ăn thêm vài miếng liền đặt đũa xuống, vừa lau miệng vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên giường.

"Khi nào thì có thể xuất viện?"

Triệu Cảnh Hàng tức giận nói: "Ngày mốt."

"Ồ, còn vệ sĩ nhỏ của cậu thì sao?"

Triệu Cảnh Hàng: "Cô ấy không bị thương, hôm nay có thể ra viện."

"À…… đúng rồi, tôi nghe nói, vào đêm giao thừa cậu đã đặc biệt đến tìm cô ấy."

Triệu Cảnh Hàng liếc anh ta một cái: "Cậu nghe ai nói vậy."

"Mọi người đều biết chuyện này, Triệu Tử Diệu kia truyền ra, nói cậu say mê sắc đẹp, suýt chút nữa là chết trên đường đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!