Editor: May + Beta: MiaCon người sau khi chết đi sẽ đi đến nơi nào? Cũng không biết, có đầu thai chuyển kiếp gì không.
Thẩm Thu ôm lấy Triệu Cảnh Hàng, mơ mơ màng màng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Cô nhìn thấy mình từng khóc thầm trong cô nhi viện, nhìn thấy Mễ Mễ khóc nháo không thôi với vẻ mặt đầy hoảng sợ, nhìn thấy đứa trẻ Hạ Tri hiểu chuyện, nhìn thấy Thiên Dương bị bắt nạt chỉ vì không nghe được….. cũng nhìn thấy A Diên mang cô đi khi cô mười sáu tuổi nói, không được khóc nữa, phải trở nên mạnh mẽ......
Cuối cùng, cô còn nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, nhìn thấy anh tổ chức sinh nhật cho cô, nhìn thấy anh dẫn cô đi dạo trong tuyết, còn nhìn thấy anh nói với cô rằng, có thể nói đau…..
Người ta nói rằng khi một người chết đi, tâm trí của người đó sẽ giống như một cuốn phim, chiếu lại quá khứ đã trải qua.
Thẩm Thu nghĩ, đây có lẽ là ánh sáng phản chiếu của cô.
Và sau những hình ảnh này, cô thực sự bất tỉnh.
Thế rồi cùng chìm vào bóng tối với Triệu Cảnh Hàng.
——
Thẩm Thu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ có thể tỉnh lại.
Vì vậy, khi vừa mở mắt ra và nhìn thấy khoảng trắng trước mặt, cả người cô đều ở trạng thái mơ màng.
"Tỉnh rồi? Bác sĩ! Bác sĩ! Người bên này tỉnh rồi!" Bên tai vang lên một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Thu cảm thấy có ai đó đến gần, đang kiểm tra cho cô.
"Không sao đâu, chỉ là người còn hơi yếu, cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng là được."
"Tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ."
Thẩm Thu cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ người.
"Dì Lương?"
"Ừ, là tôi, cô thấy thế nào rồi?"
Thẩm Thu: "Con đang ở bệnh viện?"
"Đúng đó." Dì Lương nói, "Từ khi tôi đưa cô về, cô đã ngủ hai ngày rồi."
Hai ngày…
Đợi đã.
Dì đưa con…… về? Chỉ có một mình con thôi ạ.
Thẩm Thu nhận ra điều gì đó, động đậy muốn ngồi dậy.
"Sao vậy? Cô nằm xuống trước đi, đừng nhúc nhích."
Thẩm Thu nắm lấy tay dì Lương, sốt ruột nói: "Anh ấy đâu? Triệu Cảnh Hàng thì sao?"
Dì Lương thở dài: "Thiếu gia nghiêm trọng hơn cô nhiều."
Thẩm Thu tim thắt lại: "Người vẫn còn sống chứ ạ?"
"Hả? Còn sống? Tất nhiên, tất nhiên là vẫn còn sống." Dì Lương nói, "Nhưng khi tôi đến bệnh viện gặp người, tôi thực sự nghĩ rằng sẽ … ôi, nhưng không sao, vẫn còn sống."
Thẩm Thu liền thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ anh ấy đang nằm ở đâu, sao dì ở chỗ con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!