Chương 35: (Vô Đề)

Editor: May + Beta: MiaĐêm giao thừa ít xe cộ qua lại, khoảng thời gian này, hầu như cũng không có ai bôn ba bên ngoài.

Xe của Triệu Cảnh Hàng làm cho con đường dài này thêm chút màu sắc, chẳng qua tuyết trên đường dày đặc, anh lái xe cũng chậm hơn.

"Có muốn đổi tôi lái xe không?" Thẩm Thu ngồi ở ghế phụ, bất ngờ nói.

Triệu Cảnh Hàng mỉm cười: "Trong điều kiện đường xá như thế này, em lái xe với tốc độ như vậy là muốn cả hai chúng ta chết ở đây sao."

Thẩm Thu nghẹn ở cổ: "Tôi cũng có thể lái xe rất chậm, biết chưa."

Triệu Cảnh Hàng không tin cô cho lắm: "Được thôi, ngồi cho chắc vào."

"Ồ."

Triệu Cảnh Hàng liếc cô một cái, có thể có chút bất mãn, nhưng lúc này, anh đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mà cách đây không lâu, cặp mặt đó của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Triệu Cảnh Hàng nhớ lại dáng vẻ lúc nãy cô vội vã cầm ô đi sau lưng anh, trái tim anh lại dịu dàng trở lại.

Anh không hỏi thêm tại sao lúc đó cô lại nói không muốn về nhà, vì anh nghĩ, chắc anh cũng đoán được phần nào, ai mà không muốn về nhà vào một ngày như vậy, trừ phi bản thân không thích gia đình đó.

Triệu Cảnh Hàng chợt hiểu rằng chú mèo hoang nhỏ này cũng giống như anh, có nhà mà không muốn về, chỉ muốn tránh xa.

Vì vậy, anh vui khi đưa cô đi, và thậm chí còn vui hơn khi được ở bên cô một lúc.

"Trận tuyết này còn kéo dài bao lâu nữa……" Từ thành phố Lâm trở về phải mất ba giờ đồng hồ, đoạn đường cao tốc phía trước có nhiều khúc quanh co, bây giờ tuyết lại rơi, lái xe lại càng khó hơn.

"Không phải em thích tuyết sao." Triệu Cảnh Hàng hỏi.

Thẩm Thu: "Đâu có đâu."

Triệu Cảnh Hàng: "Hôm đó ở ngoài cửa hàng tiện lợi, không phải em muốn chơi tuyết sao?"

Thẩm Thu bị lộ tẩy tâm tư, ho nhẹ một tiếng: "Lâu lâu mới thấy một lần nên có chút mới mẻ, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn không ngừng rơi, nên thấy cũng bình thường."

Triệu Cảnh Hàng: "Em đúng thật là kén chọn."

Thẩm Thu nghĩ rằng người kén chọn nhất là anh, còn không biết xấu hổ mà nói ai khác.

Thẩm Thu: "Anh vội vã trở về như vậy là ngày mai có chuyện gì sao?"

Triệu Cảnh Hàng nói: "Có cuộc họp."

Thẩm Thu: "Nhưng mai là mùng một Tết."

"Mấy người nước ngoài cũng không có nghỉ Tết Trung Quốc."

Thẩm Thu phản ứng lại: "Ồ, cũng phải."

Trong xe bật chút nhạc nhẹ, mặc dù lái xe rất chậm, nhưng hai người đang nói chuyện, một hỏi một đáp, cảm giác thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

"Đúng là lái xe đến nơi vắng vẻ cũng khó khăn." Triệu Cảnh Hàng chán ghét nói.

Thẩm Thu: "Do tuyết đó…… Ngày thường con đường này cũng rất dễ đi."

"Em thường xuyên lái xe về à? Không phải đi tàu cao tốc sao?"

Thẩm Thu: "…… thỉnh thoảng cũng đi xe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!