Editor: Miya + Beta: Mia
Cây dù của anh dừng trên đỉnh đầu cô, chặn những bông tuyết đang rơi xuống.
Bên tai cô có tiếng gió thổi qua, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô hơi hoảng hốt.
Thẩm Thu ngước nhìn anh, nói: "Anh không phải lái xe tới đây à?"
Triệu Cảnh Hàng: "Có lái xe, nhưng đường vào tiểu khu của em khó đi. Tôi không lái được, cho nên tôi đã đỗ xe ở bãi đỗ xe gần đây."
Có thể bọn họ đậu chung một bãi đỗ xe, may mắn là không gặp nhau.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, anh tới đây làm gì vậy?"
Triệu Cảnh Hàng không trả lời, hỏi: "Ba mẹ của em có ở nhà không?"
Thẩm Thu dừng lại: "Đã giờ này rồi không ở nhà thì ở đâu."
"Ở nhà thì có gì vui." Triệu Cảnh Hàng nói, "Đi thôi, dẫn tôi đi dạo đi."
Thẩm Thu hơi do dự: "……Trời lạnh như vậy, làm sao đi dạo được?"
Triệu Cảnh Hàng hừ lạnh, hơi cúi người: "Vậy ý của em là muốn dẫn tôi vào nhà làm khách?"
"Đi……đi dạo."
Triệu Cảnh Hàng rất hài lòng về câu trả lời của cô, anh đứng thẳng người, nói: "Em dẫn đường đi, tôi chưa bao giờ tới nơi hẻo lánh như thế này."
Thành phố Lâm không phồn hoa bằng các thành phố cấp một, nhưng dù sao cũng là thành phố nhỏ, hoàn toàn không phù hợp với hai chữ "hẻo lánh".
Nhưng có lẽ đại thiếu gia họ Triệu cảm thấy ngoại trừ cấp một ra, những thành phố khác đều có thể dùng từ "hẻo lánh" để miêu tả.
"Chúng ta đi vào phố đi, không xa lắm, đi khoảng chừng mười lăm phút." Thẩm Thu hỏi, "Có được không?"
"Tùy em."
"Được."
Thẩm Thu đi lên vạch dành cho người đi bộ, Triệu Cảnh Hàng ở phía sau cầm dù.
Hai người đi song song nhau, một cao một thấp, đi trong tuyết, hiếm khi hai người đều im lặng.
Triệu Cảnh Hàng không muốn giải thích nhiều về việc tại sao hôm nay anh lại tới đây, anh đã quen với việc muốn làm gì thì sẽ làm ngay.
Thẩm Thu cũng không hỏi về chuyện này, tâm tư của anh rất rõ ràng.
Tim cô đập nhanh đến nỗi không nói được nên lời.
"Lạnh không?" Cuối đường đi có đèn giao thông, Triệu Cảnh Hàng dừng lại nghe rõ giọng cô có chút run run.
Thẩm Thu mặc không ít, nhưng nhiệt độ hôm nay thật sự quá thấp, trên đường đi, gió lạnh đến thấu xương.
"Không sao."
Triệu Cảnh Hàng: "Nhìn đi."
Thẩm Thu nghi hoặc ngước mắt: "Nhìn cái gì."
"Tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!