Editor: Miya + Beta: MiaThang máy chậm rãi đi xuống, trên sân ga người người nối tiếp nhau xếp thành hàng dài.
Thẩm Thu kéo vali màu xám bạc đứng ở hàng số 05. Trước mặt cô là đôi người yêu đang đùa giỡn.
"Lạnh quá, sao xe còn chưa tới nữa." Cô gái nhỏ giọng nói.
Chàng trai vừa nghe, lập tức mở áo khoác ra: "Lại đây, lại đây."
Cô gái cười nép vào trong: "Anh kéo áo lên đi, gió luồn vào rồi."
"Vậy sao? Như vậy có phải ấm hơn hay không."
"Ồ…… Cũng tạm được." Cô gái hờn dỗi nói.
Tiếng động cơ của xe từ xa tới gần, Thẩm Thu dời tầm mắt nhìn về phía đầu của đường sắt.
Như vậy sẽ rất ấm.
Mới vừa rồi, vừa rồi anh chỉ ôm cô vào lòng, cô cũng đã cảm nhận được hơi ấm từ bốn phía……
Thẩm Thu vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, thở nhẹ một hơi.
Nhưng cho dù cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình thì cả cơ thể cô vân căng cứng.
Cô cũng không biết là mình căng thẳng vì chuyện gì……
——
Một tiếng sau, Thẩm Thu xuống ga tàu cao tốc, tới thành phố kế bên.
Do là Tết Âm Lịch nên ga tàu chật kín người, Thẩm Thu đi ra khỏi đám đông, mới nhìn thấy người tới đón cô.
"Tiểu Thu, bên này."
Chú Lý đứng ở cầu thang vẫy vẫy tay với cô.
Thẩm Thu bước nhanh qua: "Chú Lý."
"Haiz." Chú Lý nói, "Vất vả rồi, chú tới đón con."
Chú Lý cầm lấy vali của cô, Thẩm Thu nói một tiếng cảm ơn, nhìn về hướng chiếc xe, hỏi: "A Diên không tới ạ?"
Chú Lý: "Phải ăn tết, mấy ngày nay cậu ấy không có thời gian tới chỗ này."
Nói xong ông nhìn Thẩm Thu nói thêm một câu, "Nhưng sau bữa cơm đêm giao thừa, có thể cậu ấy sẽ tới đây. Quê hương của mẹ cậu ấy ở đây, con cũng chỗ này, cậu ấy vẫn luôn thích trở về."
"Dạ."
Mẹ của Triệu Tu Diên là sự cố ngoài ý muốn lúc trẻ của ba anh ta, người phụ nữ đó sau khi mang thai Triệu Tu Diên thì lén sinh anh ra, cuối cùng bởi vì ba anh ta không xuất hiện mà ôm hận mà chết, sau đó Triệu Tu Diên lưu lạc đến trại trẻ mồ côi.
Thẩm Thu biết Triệu Tu Diên rất hận ba mẹ anh ta, hận ba anh ta phong lưu và vô tình, cũng hận mẹ anh ta trong tình huống như vậy mà còn muốn sinh ra anh ta.
Nhưng Thẩm Thu biết, khi anh ta còn nhỏ thì cũng không còn lựa chọn nào khác…… Cho dù là tới cô nhi viện, hay là người ba mà anh ta vẫn luôn hận đưa anh ta ra khỏi cô nhi viện.
Về phần mẹ anh ta, dù anh ta nói hận, nhưng sự ấm áp và ỷ lại khi còn nhỏ, khiến anh ta không thể không yêu thương người phụ nữ đó.
"Tiểu Thu, con gần đây có tốt không?" Xe đang chạy về nhà, chú Lý ngồi trên ghế lái hỏi.
Lúc đầu chú Lý là cấp dưới của ba Triệu Tu Diên, nhưng từ khi Triệu Tu Diên được mang về Triệu gia là do chú Lý một tay chăm sóc anh ta. Bây giờ, chú Lý đã hoàn toàn là người của Triệu Tu Diên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!