Editor: Miya + Beta: Mia
Chu Mễ Mễ là em gái của Chu Thiên Dương, bởi vì thận có vấn đề nên em ấy cần được quan sát, cũng không thể đi học như những đứa trẻ bình thường.
Nhưng tính cách em ấy rất hoạt bát, vô tư nói chuyện, thực sự rất dễ thương.
Bây giờ em ấy đột nhiên hét lớn như vậy, đám trẻ trong phòng tò mò chạy ra ngoài.
Hạ Tri: "Anh đẹp trai nào?"
Chu Thiên Dương nói tiếp: "Trong mắt em ấy ai cũng đẹp trai, có gì tốt mà hỏi."
Chu Mễ Mễ không phục: "Không phải, anh trai này rất đẹp! Cực kỳ đẹp trai! So với minh tinh trên TV còn đẹp hơn."
Hạ Tri hơi nghi ngờ, cũng nhịn không được đi ra ngoài: "Thiệt hay giả……"
"Thiệt mà, chị Hạ Tri, đi theo em!"
Trong sân lần lượt truyền tới tiếng kinh hô, Thẩm Thu đặt con dao cắt bánh trong tay xuống, trong lòng đã có đáp án.
Nhưng vẫn có chút không tin.
Rốt cuộc…… vì sao anh lại tới đây.
Nhưng khi cô từ trong phòng bước ra, thấy một Triệu Cảnh Hàng với vẻ mặt không kiên nhẫn đang bị đám trẻ vây quanh, Thẩm Thu dù không tin thì cũng phải tin.
"Tại sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.
Triệu Cảnh Hàng nghe thấy giọng nói của Thẩm Thu, rất nhanh liền ra lệnh cho cô kéo cô bé đang ôm lấy chân phải của anh: "Thẩm Thu, kéo con sên này ra cho tôi!"
"Hiểu Chí, không được vô lễ." Mẹ Lâm từ trong phòng bước ra, thấy cảnh này liền ôm đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì ra, "Tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Triệu Cảnh Hàng ậm ừ, khó có thể thấy được bộ dáng phải kiềm chế của anh.
Thẩm Thu liếc nhìn đám nhân viên đang đi lại xung quanh, rồi đi tới bên cạnh Triệu Cảnh Hàng: "Đó là…… Anh đang làm gì vậy?"
"Hôm nay không phải là sinh nhật của đứa nhỏ đó sao?" Triệu Cảnh Hàng hơi gật đầu, "Cho nên tôi tới đây nhìn xem."
Chu Thiên Dương vừa nghe xong, hai mắt sáng lên: "Anh, những thứ này đều cho em sao?"
Thẩm Thu liếc nhìn Chu Thiên Dương một cái, tại sao lại gọi là "anh"
Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt nói: "Ừ, đều cho nhóc."
Chu Thiên Dương không tin được: "Nhưng, nhưng mà hơi nhiều……"
"Vậy thì chia cho người khác." Triệu Cảnh Hàng vừa dứt lời, nói với mẹ Lâm: "Những món này có thể sử dụng như đồ dùng hằng ngày, coi như là quyên góp cho cô nhi viện."
Triệu Cảnh Hàng cũng không biết trong hộp có gì, bởi vì anh sai trợ lý của mình đi mua những món phù hợp cho trẻ mồ côi và quà sinh nhật cho cậu bé.
Mẹ Lâm sửng sốt, lập tức nói: "Tiên sinh, cảm ơn ngài. Xin hỏi ngài tên gì, tôi sẽ ghi nhớ."
Đôi lúc sẽ có người tới cô nhi viện đến tài trợ, nhưng đây là lần đầu tiên lại có người tới đây thăm như vậy, hơn nữa…… tất cả đều là đồ điện, thực sự rất cần thiết.
khi Triệu Cảnh Hàng nghe được mẹ Lâm nói, kéo Thẩm Thu lại, quàng tay qua vai cô một cách quen thuộc: "Không cần nhớ, tôi là bạn của…… cô ấy, chỉ cần nhớ tên cô ấy là được."
Mẹ Lâm nhìn thấy động tác của hai người họ, liền hiểu ra, "Vậy, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi."
Thẩm Thu: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!