Editor: Miya + Beta: Mia
Tay Thẩm Thu bị gãy xương nhẹ, yêu cầu phải bó bột ít nhất 2 tuần.
Kể từ ngày Triệu Cảnh Hàng rời khỏi nhà cô ngày hôm đó. Cả tuần sau đó, anh không cho cô biết bất kỳ tin tức gì, hoặc bất kỳ mệnh lệnh nào.
Thẩm Thu cứ như vậy mà ở nhà dưỡng thương hai tuần, bữa tối của tuần thứ hai cô được điện thoại muốn rủ cô đi chơi, nhưng lần này không phải Triệu Cảnh Hàng, mà là Triệu Thanh Mộng.
Khi Thẩm Thu đi ra ngoài tiểu khu, thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh lá của Triệu Thanh Mộng.
Cô ấy mở mui xe, ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô.
Trên đường người đi ra đi vào tiểu khu ngoái lại nhìn, cô nhìn như không thấy, vẫn như cũ vẫn rực rỡ giữa mùa đông rất lạnh.
Thẩm Thu đi tới cạnh xe: "Triệu tiểu thư, cô tới tìm tôi có chuyện gì."
Triệu Thanh Mộng duỗi ngón trỏ chạm vào cánh tay bị thương của cô: "Oa…… Anh tôi nói cô bị thương nên ở nhà tôi còn không tin, hóa ra là thật."
Thẩm Thu: "Đúng vậy."
Triệu Thanh Mộng: "Có điều cô cũng đừng buồn, tên kia cũng bị đánh một trận, so với cô còn nghiêm trọng hơn."
Tên kia?
Tìm được người chủ mưu rồi?
Thẩm Thu hỏi: "Là ai?"
"Cô đang hỏi người tìm côn đồ đánh anh tôi là ai."
"Ừ."
Triệu Thanh Mộng ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Thu hơi hơi cúi người, nghe được Triệu Thanh Mộng nhỏ giọng nói: "Là…… Lương Du, đoán chừng là cô ta về nhà khóc lóc kể lể với anh trai của cô ta, anh trai cô ta rất tức giân."
Dù sao, Lương gia cũng là gia đình giàu có, đại tiểu thư nhà người ta bị "khi dễ", khẳng định sẽ rất bất mãn.
Nhưng chính là bởi vì có mặt của Triệu Cảnh Hàng, làm như vậy không sợ rước họa vào thân sao.
Thẩm Thu vừa nghĩ tới điều đó, Triệu Thanh Mộng liền nói: "Anh tôi đã bí mật kêu người điều tra. Đương nhiên, tôi cũng biết anh tôi tìm một đám người đánh hắn ta. Nhưng cô yên tâm đi, anh của Lương Du chắc chắn sẽ không dám nói với ai, dù sao việc này cũng là hắn ta làm trước, anh ba cũng chỉ vì trả thù cho cô thôi."
Trả thù……
Thẩm Thu nghĩ, cho dù không có cô, người dám khiêu khích Triệu Cảnh Hàng như vậy bị đánh cũng phải thôi.
Triệu Thanh Mộng: "Ai da, không nói chuyện này nữa, gần đây không thấy cô đi bên cạnh anh tôi, tôi thật sự rất nhớ cô, tới đây lên xe đi."
Thẩm Thu không biết vị đại tiểu thư này lại muốn làm gì, liền hỏi: "Cô làm sao biết tôi sống ở đây."
"Tra hồ sơ của cô, chuyện này cũng không dễ đâu." Triệu Thanh Mộng nói, "Cô mau lên xe đi, hôm nay không phải đi làm, đi với tôi cũng không phải chuyện xấu."
Thẩm Thu: "Sẽ không phải là, lại muốn chơi mạt chược chứ."
"Cô làm sao lại biết được!"
"……"
"Thôi mà, gần đây tôi rất may mắn, tôi nhất định phải thắng cô!"
Thẩm Thu bất đắc dĩ cười: "Triệu tiểu thư, cô xem dáng vẻ của tôi hiện tại có thể chơi mạt chược không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!