Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia
Thời tiết càng lúc càng lạnh, người đi bộ lướt ngang qua khung cửa kính ô tô đều xúng xính áo khoác cùng khăn choàng, ai cũng chùm kín mít như cái bánh chưng.
Tương phản với cái lạnh cầm cập ngoài kia, bên trong xe vô cùng ấm áp, cửa kính ô tô giống như một vách ngăn, ngăn cách hai thế giới.
Triệu Cảnh Hàng khi lên xe đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, lúc dựa tới gần có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh.
Thẩm Thu sửng sốt một chút, hơi dịch sang bên cạnh: "Không cần gần vậy đâu, thế này được rồi."
Triệu Cảnh Hàng chăm chú nhìn cô một chút, cong miệng: "Sao cô thích lo chuyện bao đồng vậy, lát phải cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Thẩm Thu cảm thấy chuyện mà Triệu Cảnh Hàng am hiểu nhất có lẽ chính là trả đũa cô, mà hiện tại, chuyện cô am hiểu nhất chính là không quan tâm mấy vụ trả đũa này.
Cô không thèm phản bác anh, cầm tăm bông có cồn sát trùng chấm lên vết thương của anh.
Trên đầu truyền tới cảm giác đau nhói khiến Triệu Cảnh Hàng nhíu mày.
"Khả năng đánh đấm của anh không tệ." Thẩm Thu vừa khử trùng vết thương vừa nói.
Nhắc tới chuyện này, chú Dương ngồi ở hàng ghế trước nhìn qua gương chiếu hậu, theo Triệu Cảnh Hàng bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ông ta biết vị cậu ấm nhà họ Triệu ăn chơi đua đòi này còn biết đánh nhau.
Triệu Cảnh Hàng bình tĩnh nói: "Tập trung bôi thuốc đi."
Thẩm Thu dừng lại nói: "Có thể hỏi một vài chuyện không?"
Anh ngước mắt nhìn cô một cái: "Chuyện biết đánh nhau sao."
"…Đúng vậy." Thẩm Thu thấy anh lên tiếng, chỉ nói: "Với khả năng của anh, dường như không cần đến vệ sĩ."
"Sao, giận dữ và xấu hổ quá nên định từ chức à?"
Thẩm Thu: "Không phải… Tôi chỉ tò mò thôi."
"Không tìm vệ sĩ thì lần nào gặp chuyện tôi cũng phải ra tay à?" Triệu Cảnh Hàng nói: "Chỉ là đám tôm tép thôi, không đáng để tôi tự mình xử lý."
Thẩm Thu trầm ngâm một chút, thấy cũng có lý.
Với tính tính của Triệu Cảnh Hàng, gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu không phải gia thế đằng sau thì không chừng mỗi ngày đều bị đuổi đánh.
Mỗi lần đều phải tự ra tay đúng là mệt mỏi thật.
"Đám người vừa nãy anh có biết là là do ai sai khiến không?"
Triệu Cảnh Hàng nói: "Cảnh sát còn chưa biết thì làm sao tôi biết được."
Triệu Cảnh Hàng ung dung nói, nhìn thì giống như thật sự không biết gì, chỉ có thể cam chịu. Nhưng Thẩm Thu cảm thấy, anh chỉ giả vờ bên ngoài thôi, nếu anh không biết đối phương là ai thì đã không có vẻ mặt này…
"Được rồi, cô nói nhiều quá đấy, chú ý bôi thuốc đi."
"Đã rõ."
Thẩm Thu vứt chiếc tăm bông đầu đi, sau đó lấy thêm một chiếc nữa, bắt đầu bôi thuốc.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động trong xe vang lên.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi của Thẩm Thu.
Một bên tay của Thẩm Thu bị thương và một bên tay khác thì đang bôi thuốc cho Triệu Cảnh Hàng không thể lấy điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!