Chương 2: (Vô Đề)

Edit + Beta: Nhà của QuơThật ra từ đầu đến cuối, không một ai chú ý đến sau lưng Trần Thi Kỳ đã có một người bước vào.

Cô giống như người vô hình, dễ dàng bị bỏ qua, nhưng khi đứng dưới ánh đèn sẽ làm người khác hoảng sợ, khó hiểu. Vừa nãy sao không nhìn thấy cô ấy nhỉ?

Là một người phụ nữ ưa nhìn, tóc ngắn ngang vai, mặc bộ vest nữ, ăn mặc lịch sự… Nếu không phải biểu cảm của cô nhìn quá mức bình tĩnh và sắc bén, thì ngũ quan có thể nói là rất thanh tú. Nhưng bởi vì khí chất cả người nên sự thanh tú đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

Ở nơi toàn mùi thịt thế này, người phụ nữ như vậy trông có hơi đột ngột.

Ánh mắt những người bạn xung quanh Triệu Cảnh Hàng đều sáng rực lên, tuy kiêng dè vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của anh, nhưng nhịn không được hỏi một câu: "Ai thế? Người đẹp à, em là ai?"

Thẩm Thu không rảnh rỗi trả lời vấn đề này, lập tức nói với Triệu Cảnh Hàng: "Xin lỗi anh, tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo của anh rồi, nếu anh cần, tôi sẽ giúp anh giặt sạch."

"Cô làm như thế nào?" Đôi mắt anh đen kịt, một cơn cuồng bạo sắp ập tới.

Thẩm Thu ngờ nghệch nói: "Anh cởi đồ ra, tôi đem đi giặt."

Đầu ngón tay của Triệu Cảnh Hàng bị lá bài cắt đứt. Một ván bài hay ho đã bị quấy nhiễu, khiến anh rất bất mãn, bây giờ ống quần lại còn nhớp nhớp dính vào da thịt, càng làm anh thêm bực bội.

"Cô bảo tôi cởi quần?" Anh kéo dài giọng khi nói lời này, đầy vẻ giễu cợt.

Thẩm Thu: "Tôi sẽ đi tìm một chiếc quần mới để cho anh thay."

"Vậy trước lúc đó phải làm thế nào ta?" Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng người, đôi mắt siết chặt người không buông.

Cô hỏi: "Anh nghĩ nên làm gì?"

"Cảnh Hàng, xin lỗi anh, đều do người đàn bà kia đập đồ bừa bãi, nếu không vệ sĩ của em cũng không đến cản…" Trần Thi Kỳ cảm thấy bầu không khí bất thường, vội vàng phá tan loại quỷ dị này.

Cô ta ngồi xổm bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, ngẩng đầu lên, hoàn toàn là tư thế phục tùng: "Hay là để em lau sạch cho. Anh muốn thế nào, em cũng chiều theo ý của anh."

Nũng nịu, một lời hai nghĩa, ai cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thu, rốt cuộc cũng dời mắt đi. Anh nhìn vào Trần Thi Kỳ mấy giây, khóe môi đột nhiên hạ xuống: "Cô như thế còn được, nếu tiếp tục đụng vào tôi, tôi sẽ bẻ gãy tay cô đó."

Bàn tay nham hiểm của Trần Thi Kỳ sắp chạm vào quần của anh thì gượng gạo dừng lại.

"Vệ sĩ đúng không? Đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây?" Triệu Cảnh Hàng mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Thu.

Cô nghe vậy liền đi tới, nhưng không phải lau sạch quần cho Triệu Cảnh Hàng, mà để kéo Trần Thi Kỳ ra khỏi anh.

Không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy anh không hề nói đùa. Anh nói bẻ gãy thì chính là bẻ gãy.

"Tốt hơn là nên để tôi tìm một chiếc quần cho anh thay." Cô vừa kéo Trần Thi Kỳ ra sau, vừa nói.

"Không cần"

"Vậy…"

"Cởi quần làm gì, lắm phiền phức." Triệu Cảnh Hàng ngả người ra sau, lười biếng lại lạnh lùng: "Cô ngồi xuống, liếm sạch là được."

Anh bày ra vẻ mặt làm như không có việc gì.

Đám bạn xấu bên cạnh lác đác cười thành tiếng, ai nấy cũng đều đang hóng hớt, không ai trong số họ cảm thấy chuyện anh đang làm có vấn đề.

Thẩm Thu im lặng một lát rồi nói: "Thưa anh, quần của anh ướt rồi, nếu dính thêm nước bọt không phải càng… Tôi sẽ bảo phục vụ bên ngoài tìm quần để thay."

Nói xong, cô xoay người muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại, tôi nói cô nghe không hiểu sao?" Giọng nói của Triệu Cảnh Hàng trầm xuống, nhanh chóng bật dậy giữ cổ tay cô lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!