Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia

"Triệu tổng, sao anh lại đến đây?"

Đúng lúc này, một người vội vàng đi vào phòng làm việc, chỉ thấy ông ta trực tiếp đi về phía Triệu Cảnh Hàng, cười đưa tay ra: "Sao không nói trước với tôi một tiếng, suýt chút nữa tôi chuẩn bị đi ra ngoài."

Triệu Cảnh Hàng lịch sự bắt tay người kia một cái: "Có chút việc cần thầy xử lý."

"Anh nói đi, có chuyện gì vậy?"

Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn thầy hiệu trưởng, ông ta sững sờ một lúc, anh nhanh chóng nói: "Hiệu trưởng, là như thế này… Lúc trước tôi có gọi điện nói qua với thầy về chuyện bạn học Chu Thiên Dương và Lữ Bằng trong lớp chúng ta…"

Hiệu trưởng nhớ lại hai học sinh này, lập tức hiểu ra.

Trước đó, bởi vì trong tay bọn họ có "nhân chứng", hơn nữa vì thân phận và địa vị của bố Lữ Bằng… Cho nên sau khi ông ta biết sự việc, cũng không xác minh lại hay làm gì thêm, chỉ bảo thầy chủ nhiệm cho bố mẹ Lữ Bằng một lời giải thích.

Ai ngờ, nửa đường lại xuất hiện vị Triệu đại thiếu gia này.

Ông ta làm sao nghĩ tới học trò Chu Thiên Dương này còn có hậu thuẫn lớn như vậy.

"Chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn." Hiệu trưởng trầm ngâm nói.

Mẹ của Lữ Bằng nghe xong liền không hài lòng: "Tại sao phải bàn bạc kỹ hơn? Không phải đã nói là xong xuôi rồi sao, nó đánh người vô cớ! Phải bị đuổi học!"

Hiệu trưởng nghiêm mặt: "Như thế nào là xong xuôi, mẹ Lữ Bằng, theo tôi biết, Chu Thiên Dương không phải là học trò như vậy, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận."

Bố mẹ Lữ Bằng hai mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao lúc trước hiệu trưởng không lên tiếng, nhưng khi người đàn ông này xuất hiện lại đột nhiên khăng khăng muốn điều tra kỹ lưỡng sự việc.

Bố Lữ Bằng: "Hiệu trưởng, ông đây là…"

Hiệu trưởng nháy mắt với bố của Lữ Bằng, sau đó cười xin lỗi với Triệu Cảnh Hàng, nói anh đợi một chút rồi kéo bố Lữ Bằng ra ngoài.

Ngoại trừ Triệu Cảnh Hàng, tất cả mọi người trong văn phòng đều không hiểu chuyện gì.

Chu Thiên Dương huých huých Thẩm Thu, nói nhỏ: "Chị ơi, đây là bạn trai của chị sao?"

Thẩm Thu nghe thế liền giật mình: "Không phải, là cậu chủ."

Chu Thiên Dương ngạc nhiên nói: "Vậy tại sao anh ấy lại ở đây, vì sao lại giúp em?"

Thẩm Thu cũng nghi hoặc liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái, thành thật mà nói, cô cũng không biết.

Hôm qua anh còn đe dọa cô sẽ giải tỏa trại trẻ mồ côi của Chu Thiên Dương, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây giúp bọn họ.

Đang suy nghĩ miên man, hiệu trưởng và bố Lữ Bằng từ bên ngoài đi vào.

Bố Lữ Bằng vừa vào cửa liền mỉm cười đưa danh thiếp cho Triệu Cảnh Hàng, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Hóa ra là Triệu tổng, chuyện hôm nay thật có lỗi quá. Đây là danh thiếp của tôi… Nghe danh đã lâu, vẫn luôn muốn gặp được anh, có điều…"

"Trước tiên giải quyết sự việc trước." Triệu Cảnh Hàng không nhận danh thiếp, thản nhiên nói: "Anh nói xem?"

Bố Lữ vội vàng nói: "Đương nhiên, đương nhiên phải giải quyết. Vừa rồi hiệu trưởng đã nói với tôi, học trò Chu Thiên Dương luôn là một học sinh rất ngoan. Con trai tôi nghịch ngợm, không biết làm sao lại bắt nạt người ta, nếu không cũng không bị đánh thành như vậy."

Lữ Bằng bên cạnh ngây người: "Bố!"

"Con câm miệng cho bố!" Bố Lữ quát lớn một tiếng, đối với Triệu Cảnh Hàng nói: "Vừa rồi anh nói rất đúng, là chúng tôi có lỗi trước, không nên gây sự. Chuyện này, chúng ta cùng nhau hòa giải, đuổi học quả thật hơi nghiêm trọng…"

Mẹ Lữ: "Chồng, anh…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!