Chương 17: (Vô Đề)

Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia

Sau khi mở điều hòa, nhiệt độ của căn phòng từ từ tăng lên, Triệu Cảnh Hàng cảm thấy hơi nóng, nhưng mà người trên giường vẫn run rẩy lẩy bẩy như cũ.

Triệu Cảnh Hàng thấy bực bội, đứng dậy đi ra cửa: "Người đi đâu hết rồi?"

Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới: "Anh Triệu, quần áo đây, đều là mới."

Triệu Cảnh Hàng cầm quần áo lên: "Chỉ có hai người các cậu? Không có nữ sao?"

Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt: "Hả?"

Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: "Không có nữ thì ai thay quần áo cho cô ấy?"

Nhân viên phục vụ lúc này mới có phản ứng, bọn họ không gọi nữ phục vụ tới, một mặt bọn họ cảm thấy bị dọa sợ, một mặt khác, bọn họ cho rằng người mà Triệu Cảnh Hàng vừa tự mình bế vào phòng, giữa hai người… Chắc là có chút gì đó.

Thay quần áo chắc không cần gọi phụ nữ.

"Tôi lập tức đi gọi! Anh chờ một lát!"

"…"

Mấy phút sau, nữ phục vụ vội vàng chạy tới, đi vào phòng thay quần áo cho Thẩm Thu.

Doãn Hưng Trình được nhân viên phục vụ báo tin, lúc tới thì thấy Triệu Cảnh Hàng đứng ở hành lang tầng hai, hình như là đứng tựa ở lan can nhìn xuống, cũng không biết là đang nhìn cái gì.

"Cảnh Hàng." Doãn Hưng Trình đi tới: "Có chuyện gì thế?"

Tâm trạng Triệu Cảnh Hàng không tốt, giọng nói hơi trầm: "Không có chuyện gì cả."

"Vậy sao? Tôi nghe bọn họ nói vừa rồi cậu chạy ra ngoài, bế cô vệ sĩ dầm mưa té xỉu về phòng." Doãn Hưng Trình đánh giá anh từ đầu đến chân, áo khoác và tóc anh hơi ướt, quả nhiên là chạy ra ngoài mưa, xem ra là thật rồi.

Giọng điệu của Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng: "Đầu óc cô ấy bị thiểu năng."

Doãn Hưng Trình đã từng thấy Triệu Cảnh Hàng trừng phạt giày vò người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh giày vò người khác rồi tự mình buồn bực.

Anh ta khó nén sự kinh ngạc trong lòng, nói: "Không phải là đầu óc cô ấy bị thiểu năng, mà là sợ cậu… cậu phạt người ta đứng đó, sao người ta dám đi."

Triệu Cảnh Hàng giễu cợt nói: "Trước kia tôi chưa từng thấy cô ấy nghe lời như thế."

Doãn Hưng Trình: "Như vậy không phải tốt sao, chẳng lẽ cậu hy vọng cô ấy không nghe lời mình?"

Triệu Cảnh Hàng không để ý, anh muốn cô phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng hôm nay thật sự thấy cô đứng trong mưa không nhúc nhích, anh chỉ cảm thấy tức giận.

Doãn Hưng Trình hiếm khi thấy được bộ dạng này của anh, ngạc nhiên nói: "Cậu ôm người ta trở về như vậy… Là sao thế, đau lòng sao?"

Triệu Cảnh Hàng nhìn anh ta một cái: "Người của Triệu Chính

Nguyên, không bế vào, chẳng lẽ để cô ấy chết ở đó sao?"

Người của Triệu Chính Nguyên không chỉ có một mình Thẩm Thu làm vệ sĩ bên cạnh anh, những vệ sĩ trước kia, Triệu đại thiếu gia chưa từng quan tâm đến vấn đề sống chết của bọn họ.

Doãn Hưng Trình cười cười, thuận miệng nói: "Cũng đúng, cũng đúng, bây giờ cô ấy tỉnh chưa?"

"Chưa tỉnh."

Doãn Hưng Trình: "Vậy để tôi gọi bác sĩ đến, nhân viên phục nói cô vệ sĩ kia dầm mưa rất lâu, chắc là bị ốm rồi."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!