Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaVào thu, nhiệt độ cũng bắt đầu se se lạnh.
Thẩm Thu mặc áo sơ mi và áo khoác âu phục của nữ vệ sĩ, trang phục tiêu chuẩn của vệ sĩ, vốn dĩ áo khoác cũng không nặng lắm, nhưng sau khi dầm mưa, cả người ướt sũng, áo khoác hình như nặng thêm mấy cân.
Mưa rơi càng ngày càng lớn, hạt mưa giống như hòn đá nện vào mặt cô, vừa đau vừa lạnh.
Cách xa đó một bước.
Hành lang có mái che cách đó không xa.
Chỉ cần cô đi vào trong, cô sẽ không phải dầm mưa, càng không phải đứng đây run lẩy bẩy, nhưng mà, từ đầu đến cuối cô không hề nhấc chân.
Trên cuộc đời này, không có nhiều thứ mà cô có thể gọi là "quan trọng", trại trẻ mồ côi là một trong số đó.
Trong lòng cô không muốn cúi đầu với Triệu Cảnh Hàng, nhưng mà ngoài mặt cô vẫn phải cúi đầu trước anh.
Thẩm Thu nghĩ, cùng lắm là mưa to một trận.
Sau đó thì những thứ quan trọng của cô sẽ đâu vào đấy thôi, vậy là được rồi.
Nhân viên phục vụ trong hàng lang vẫn đang đi qua đi lại, trên bồn hoa đã tích một tầng nước.
Bọn họ nhìn người Thẩm Thu ướt đẫm, thở dài nói: "Haizz, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là đưa ô cho cô ấy đi."
"Anh điên rồi sao, muốn đưa ô thì anh đưa đi, tôi không dám đâu."
"Một cô gái… Ngâm nước lâu như vậy, hình như cô ấy sắp không đứng vững nữa."
"Nhưng mà cô ấy đắc tội với vị kia–"
Hai nhân viên phục vụ xì xào bàn tán, không nhắc đến tên người kia, nhưng trong lòng đều biết rõ là ai. Nhưng giọng nói của nhân viên vừa nói muốn đưa ô cũng dần nhỏ lại…
Bọn họ cần phải lo cái ăn cái mặc, không dám làm anh hùng.
Cạnh cửa sổ trong tòa nhà cách đó không xa, có một người đàn ông yên lặng đứng đó, tầm mắt mông lung, nét mặt lạnh lùng.
"Triệu Cảnh Hàng sẽ để mặc cô ấy dầm mưa, anh ta sẽ không để ý đến mạng sống của người khác." Một người trung niên đứng cạnh nói. Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ cô đứng dưới mưa.
"Cậu chủ, anh nhìn xem, chúng ta có cần…"
"Không cần." Người đàn ông quay người: "Đi thôi."
"Nhưng mà cô ấy…"
"Với tính cách của Triệu Cảnh Hàng, bây giờ mà ông can thiệp vào, thì cô ấy sẽ càng thảm hại hơn thôi."
…
Một nơi khác, tầng hầm trong biệt thự.
Năm đó Doãn Hưng Trình rất coi trọng trang viên này, phần lớn là do bị tầng hầm thu hút.
Diện tích ở đây rất rộng, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, anh ta biến nó thành nơi giải trí cá nhân, có quầy rượu, máy chiếu phim… Trần nhà đính đầy pha lê, khi đèn tắt, giống như bầu trời đêm, ngẩng đầu sẽ thấy hàng nghìn ngôi sao.
Lúc này, một số người chưa rời khỏi buổi tiệc, tụ tập tại đây, uống rượu vui đùa, ca hát, chơi trò chơi, một khung cảnh xa hoa thác loạn.
Bên quầy bar, nhân viên đẩy ly rượu đến trước mặt Triệu Cảnh Hàng.
Đêm nay trong buổi tiệc rượu, Triệu Cảnh Hàng căn bản không uống rượu, nhưng sau đó, anh uống không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!