Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaTính cảnh giác của Thẩm Thu rất cao, so với người bình thường cô đã sớm chú ý tới người phục vụ bị vấp, cô kinh ngạc hô lên một tiếng, nhào về phía trước, trong nháy mắt liền dùng sức kéo tay một người lôi khỏi vùng nguy hiểm.
Thật ra trong khoảnh khắc ấy cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là làm theo bản năng, cô không muốn anh ta bị thương.
Tháp Champagne cao bằng nửa thân người ầm ầm sụp đổ, ly thuỷ tinh vỡ vụn khiến champagne văng tung tóe khắp nơi.
Triệu Thanh Mộng sợ hãi hét lên, mặc dù khuôn mặt được một người bạn bên cạnh bảo vệ nhưng chiếc váy trắng trên người thì bị trúng không trượt phát nào, khiến cô nàng trông vô cùng vật vã.
Khu vực xung quanh bỗng trở nên ồn ào.
Thẩm Thu kéo cánh tay của người trước mặt, tim đập loạn xạ, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt kì dị của người kia, cô sửng sốt một chút, bừng tỉnh lại rồi buông tay ra.
"Có sao không? Không gặp chuyện gì chứ?" Doãn Hưng Trình nghe thấy tiếng thì vội vã chạy tới, thấy một đống hỗn độn la liệt trên sàn liền tức giận nhìn về phía người phục vụ đang sợ hãi xanh hết cả mặt: "Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?"
Nhân viên phục vụ run rẩy đứng dậy: "Thưa ngài, tôi, tôi vừa nãy không cẩn thận bị vấp phải cái gì đấy, tôi không cố ý…"
"Đi đứng không biết nhìn đường à! Có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Xin lỗi…"
Doãn Hưng Trình hít một hơi thật sâu, vì đang ở trong bữa tiệc nên anh ta cũng không tiện mắng người khác, chỉ đành để tên nhân viên này lui xuống trước rồi gọi người tới dọn.
Những người xung quanh bị dính một ít champagne, nhưng nhiều nhất thì có Triệu Thanh Mộng cùng người bạn bên cạnh, và cả… Triệu Cảnh Hàng.
Doãn Hưng Trình đi tới nhìn, thấy quần áo của Triệu Cảnh Hàng ướt nhẹp, anh ta không khỏi cảm thấy bất lực, hôm nay mình là chủ tiệc mà lại xảy ra sự cố như này.
"Cảnh Hàng, có ổn không? Đi vào thay quần áo đi." Doãn Hưng Trình ghé tới bên cạnh anh nói.
Tuy nhiên sau khi nói xong, anh ta phát hiện Triệu Cảnh Hàng không hề chú ý tới mình, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô vệ sĩ nhỏ của mình.
Doãn Hưng Trình lúc nãy không có mặt nên cũng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy hơi bối rối.
"Làm sao vậy?"
Triệu Cảnh Hàng vẫn không nói một lời, tiến lên nắm lấy cổ áo của Thẩm Thu.
Anh dễ dàng kéo cô về phía mình rồi nhìn Triệu Tu Diên.
Ánh mắt của của Triệu Tu Diên vô cùng bình tĩnh: "Cảnh Hàng, không bị sao chứ?"
Mấy lời quan tâm khách sáo đấy, Triệu Cảnh Hàng đã nghe đến phát ngán rồi.
Nếu là người khác nói mấy câu này thì anh còn cảm thấy bình thường, nhưng người nhà họ Triệu nói thì anh không thể nào chịu đựng nổi.
Một đám đạo đức giả.
Triệu Cảnh Hàng hơi cong miệng kéo thành một nụ cười nhưng nơi đáy mắt thì vô cùng lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm Triệu Tu Diên nhưng lại ghé vào Thẩm Thu bên cạnh rồi nói: "Cô tốt hơn hết nên suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi một lời giải thích."
Triệu Tu Diên khẽ nhíu mày.
Triệu Cảnh Hàng nói xong cũng không dừng lại, kéo Thẩm Thu đi về phía biệt thự.
Doãn Hưng Trình thấy Triệu Cảnh Hàng cuối cùng cũng đi, trong lòng cũng đỡ lo, ra sức trấn an: "Thật xin lỗi mọi người, chỗ này tôi sẽ cho người tới xử lý ngay, mọi người cứ tiếp tục tận hưởng bữa tiệc."
"Anh Hưng Trình, nhân viên của anh cũng vụng về, hấp tấp quá đấy, nếu hôm nay không có anh Lâm ở bên cạnh chắc em đã bị thương rồi!"
Triệu Thanh Mộng bực tức nói.
Doãn Hưng Trình: "Xin lỗi Thanh Mộng, em mau đi thay quần áo đi, anh sẽ cho người sắp xếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!