Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaĐinh.
Hoan nghênh quý khách.
Cánh cửa cảm ứng ở phía sau cách đó không xa mở ra, hai cô gái vừa mới ăn đêm ở bên trong bước ra. Tầm mắt của bọn họ chuyển về phía Thẩm Thu và Triệu Cảnh Hàng, họ nhìn nhau một cái, nở nụ cười hâm mộ rồi rời đi.
Nhưng vừa đi, còn ngoảnh đầu lại nhìn.
Thẩm Thu chú ý đến ánh mắt của những người khác, muốn rút tay về, nhưng anh lại dùng lực siết chặt cổ tay cô.
Ở tư thế này là cô đang đút đồ ăn cho anh, thật giống như một đôi tình nhân ái muội.
"Lộn xộn cái gì?" Giọng nói Triệu Cảnh Hàng trầm thấp, nhưng lại có chút lả lơi như đang mời gọi người khác.
Thẩm Thu nghĩ, giọng nói này cộng thêm gương mặt này… Khó trách tính cách bết bát như vậy, còn có thể khiến phụ nữ hi sinh thân mình.
"Cậu chủ, nhất định phải ăn thế này sao?" Thẩm Thu hỏi.
Triệu Cảnh Hàng cụp mắt xuống nhìn cô, gương mặt người trước mắt có chút bối rối, đôi mắt nhạt màu trà không hề chớp, dáng vẻ bất đắc dĩ khiến người ta vui vẻ.
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng cong lên, anh buông tay ra, vỗ đầu cô, lười biếng nói: "Cầm đi, lên xe ăn."
Nói xong liền quay người đi về phía đỗ xe.
Thẩm Thu ngẩn người, nhìn bóng lưng của anh.
Cảm thấy tâm tình của Triệu Diêm Vương đột nhiên tốt hơn.
Sau khi lên xe, tiếp tục lái xe về nhà.
Ngồi ở ghế sau, Thẩm Thu ngồi ngay ngắn, tay phải cầm bát Oden, thỉnh thoảng lại bị người bên trái sai khiến, đút đồ ăn cho anh.
Cậu chủ Triệu muốn quán triệt vấn đề "tuyệt đối không thả tự do hai tay" đến cùng, tựa lưng vào ghế, ung dung tự đắc.
Xe chạy gần hai mươi phút, đã đến nơi, Triệu Cảnh Hàng cũng không muốn ăn nữa.
Thế là Thẩm Thu bưng một bát đầy viên thịt bò và xiên que, bước xuống xe.
"Cậu đã về." Dì Lương nghe thấy tiếng xe, chờ ở cửa như mọi ngày, bà ấy cầm lấy túi xách của Triệu Cảnh Hàng, lấy cho anh một đôi dép lê.
Triệu Cảnh Hàng đổi giày, không đứng lại, trực tiếp đi lên tầng.
"Cậu chủ, để tôi làm bữa khuya cho cậu."
"Không cần."
Dì Lương thấy Triệu Cảnh Hàng lặn lội đường xa trở về, liền không quấy rầy, quay đầu nói với Thẩm Thu: "Tôi làm bữa khuya cho cô nhé, muộn như vậy có đói bụng không?"
Thẩm Thu nói: "Không cần đâu dì Lương, buổi tối tôi ăn cơm rồi."
"Ăn… cái này sao?" Dì Lương nhìn đồ ăn trên tay cô.
Thẩm Thu: "Không phải, tôi ăn ở nhà, đây là đồ ăn của cậu chủ."
Dì Lương lập tức trợn tròn mắt: "Vậy sao… Mua ở đâu?"
Thẩm Thu: "Cửa hàng tiện lợi."
"Hả? Cô mua cái này cho cậu ấy ăn sao?" Dì Lương nhỏ giọng nói: "Cậu ấy ăn không? Không tức giận sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!