Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaÁnh đèn trên trần nhà sang trọng lặng lẽ rọi xuống bàn ăn, ánh sáng không quá chói, có thể thu hết vào mắt hình ảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ sát đất.
Thẩm Thu ngồi bên cửa sổ, yên lặng nhìn mọi người, có người hỏi cô mới đáp lại một hai câu.
Phương Tiêu Tiêu biết cô không phải là người thích nói chuyện phiếm nên cũng không bận tâm, vui vẻ trò chuyện với bạn bè của mình.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, ăn xong lại cùng nhau chụp ảnh, bữa tối xem như kết thúc, cả nhóm chuẩn bị ra về.
"Xin chào." Phương Tiêu Tiêu chào người phục vụ.
Một người phục vụ mặc âu phục bước tới, hơi cúi người: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Phương Tiêu Tiêu nói: "Chúng tôi
muốn thanh toán hóa đơn."
Người phục vụ nở nụ cười nhẹ: "Bàn của cô anh Triệu đã thanh toán xong rồi."
Phương Tiêu Tiêu khó hiểu: "Hả? Anh Triệu nào?"
Người phục vụ chỉ tay về chỗ mà
Triệu Tu Diên vừa mới ngồi cách đó không xa: "Anh Triệu là người vừa rồi ngồi ở đó."
Phương Tiêu Tiêu và hai người bạn khác nháy mắt đều nhìn về phía Thẩm Thu, Thẩm Thu khựng lại một chút, và nói với người phục vụ: "Cảm ơn."
Người phục vụ gật đầu rồi rời đi.
"Thẩm Thu, bạn của cô thật hào phóng, bữa này đắt tiền lắm đấy." Cô gái ngồi đối diện nói.
Phương Tiêu Tiêu cũng sửng sốt: "Đúng vậy, mình còn đang nghĩ định sử dụng phiếu giảm giá đặc biệt này để được giảm giá 30%… Để mình trả tiền."
Thẩm Thu trầm mặc một lúc, không còn cách nào đành phải nói: "Có cơ hội trở về rồi nói, chúng ta đi thôi."
Nhưng Thẩm Thu biết rằng sẽ không có cơ hội này.
Trở về mất khoảng một giờ nữa.
Sau khi về đến nhà, Phương Tiêu Tiêu vẫn không kìm lòng được, hỏi: "Thu Thu, cậu làm vệ sĩ có phải rất dễ dàng gặp được bạn tốt không?"
Thẩm Thu: "Sẽ không gặp được."
"A… Anh Triệu vừa rồi có phải là chủ trước của cậu không? Thoạt nhìn anh ta rất giàu có."
"Anh ta không phải là chủ cũ của mình."
Phương Tiêu Tiêu tò mò hỏi: "Vậy rốt cuộc anh ta là gì của cậu?"
Có lẽ tối nay gặp lại Triệu Tu Diên, theo lời Phương Tiêu Tiêu nói thì "hai người là bạn bè."
Thẩm Thu vô thức nhớ lại: "Hồi còn nhỏ có quen biết."
Phương Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, lập tức nói: "Vậy là gia đình cậu cũng rất có tiền?"
"Không phải, là gặp nhau ở cô nhi viện."
Phương Tiêu Tiêu chớp mắt sững sờ: "Hả?"
Thẩm Thu bình tĩnh nói: "Trước đây anh ta cũng giống mình, bị bỏ rơi ở đó. Sau này anh ta được cha ruột mang đi, mình cũng được người khác nhận nuôi. Chuyện xảy ra nhiều năm trước rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!