Chương 12: (Vô Đề)

Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia

Nói chuyện với một vị thiếu gia bệnh thần kinh có ích gì?

Thẩm Thu tự giác tránh sang một bên, cách xa anh mấy bước, cũng may là vị thiếu gia này cũng không còn "hành hạ" người khác nữa.

Thang máy từ từ đi xuống, "đinh" một tiếng đã đến tầng một.

Thẩm Thu bước ra ngoài, vừa định qua cửa thang máy thì nhận thấy người phía sau không có ý định đi ra, cô dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Đến rồi."

Trong thang máy to như vậy chỉ còn một người duy nhất là Triệu Cảnh Hàng, anh tựa vào tường, ánh mắt rủ xuống, lông mày hiện lên một vẻ bình tĩnh.

Thẩm Thu cảm thấy rằng khi anh nói chuyện giống như quỷ Diêm Vương đáng sợ. Nhưng thời điểm im lặng thì lại giống như một bức tranh của họa sĩ trong triển lãm nghệ thuật, nét bút tinh xảo, đẹp không tả xiết.

"Cô lại đây." Bức tranh xinh đẹp kia đột nhiên giơ tay ngoắc ngoắc với cô.

Thẩm Thu cảnh giác, sợ anh lại giống như vừa rồi, bóp nghẹt khiến cô không thở nổi.

Triệu Cảnh Hàng thấy cô vẫn bất động liền có chút không kiên nhẫn: "Bảo cô lại đây."

Thẩm Thu đành phải quay lại thang máy.

Khi cô bước đến chỗ anh, Triệu Cảnh Hàng nâng một bàn tay lên. Thẩm Thu định đề phòng, nhưng phát hiện lần này anh không có ý làm gì cô, mà chỉ đơn giản là khoác tay lên vai cô.

Sau đó cô liền phát hiện ra anh đứng không vững.

Thẩm Thu vô thức liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của người bên cạnh nên không mở miệng nói chuyện.

Sau khi lên xe, Triệu Cảnh Hàng dựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhíu mày, hiển nhiên là bắt đầu cảm thấy không khỏe.

Nói đúng hơn, anh sớm đã cảm thấy không khỏe, nhưng thời điểm ở trong phòng bao và trước mặt người ngoài anh nhẫn nhịn rất giỏi.

Đợi đến nơi người khác không nhìn thấy mới lộ ra.

"Dừng xe."

Xe chạy được nửa đường, Triệu Cảnh Hàng đột nhiên lên tiếng. Tài xế đáp ứng, vội vàng tấp vào bên đường.

Triệu Cảnh Hàng nhanh chóng mở cửa xuống xe, Thẩm Thu cả kinh lập tức đi theo sau.

Triệu Cảnh Hàng nôn vào thùng rác.

Nhưng cái gì cũng không nôn ra được, chỉ toàn là nước và rượu.

Thẩm Thu trở lại trong xe lấy khăn giấy và nước khoáng, lúc quay lại bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, anh đã nôn xong, cầm lấy nước và giấy trên tay cô, xanh mặt súc miệng.

"Tối nay anh không ăn gì sao?" Thần Thu hỏi.

Triệu Cảnh Hàng không trả lời, hôm nay đám lão già kia uống hăng thật sự, anh phải ở bên cạnh tiếp rượu, làm gì còn tâm tư ăn cơm.

"Tôi ngồi một chút, cô lên xe đi."

Không khí trong xe khiến anh không thoải mái, Triệu Cảnh Hàng nói xong liền đi tới ngồi xuống ghế đá ven đường.

Thẩm Thu "A" một tiếng, đứng cách đó vài bước nhìn một hồi, sau đó xoay người rời đi.

Cây đại thụ rợp bóng dưới bóng đêm và ánh đèn đường nhìn có chút tịch liêu.

Một cơn gió thổi qua, âm thanh thưa thớt, đó là tiếng lá va vào nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!