Đợt đó, hàng hóa nhập về khá lớn, lại bao cơ hội làm ăn ập tới, Hai
không thể tự mình giải quyết nên Việt ít có thời gian ở nhà. Có lúc, hắn tranh thủ nửa tiếng nghỉ ngơi của anh em, lao về ăn cơm, Lan trông thấy hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ăn tý lại phải đi thì sốt ruột, sau đó cấm
không cho về nữa.
Nàng ở nhà, chăm chỉ lên mạng học hỏi thêm, làm hết loại bánh này tới loại bánh kia, tay nghề giờ cũng có thể nói khá là cao thủ…tối hắn
thường về muộn lắm, nhưng nàng không bao giờ ăn trước, nhất định phải
đợi hắn về.
Có lần, hắn vừa mới xuống xe, đập vào mắt là hình ảnh nàng ngồi thu
lu, dựa vào cái cột trước nhà, ngủ lúc nào không hay, trầm lặng tới bế
nàng, trên tay hắn, sao nhẹ tới vậy…hắn xót…
Lúc nàng tỉnh, đã thấy hắn nhìn mình, bằng một ánh mắt sắc lạnh…
-"Vịt…"
Hắn không nói gì…
-"Sao mặt khó coi thế…mọi việc không ổn à…"
-"Không, rất tốt…"
-"Vậy sao???"
Hắn bực, lớn tiếng quát:
-"ĐÃ BẢO LÀ ĂN TRƯỚC RỒI MÀ…"
-"Trước sau thì cũng là ăn mà…"
-"Tôi bảo em ăn trước!"
-"Anh không thích ăn cùng em? Người ta đợi anh, không thấy mình quá đáng à???"
Giải thích bao nhiêu lần mà nàng ương bướng đâu có chịu hiểu, hắn bó tay, đành phũ:
-"Đúng, ăn với cô chán ngắt, lần sau ở nhà cô ăn trước đi, tôi ăn với bọn thằng Hai…"
-"Chính anh nói nhé, kệ mẹ nhà anh…"
-"Tối thì ở yên trong nhà, đừng ra ngoài hiên ngồi làm gì…"
Nàng không nói gì, cố gắng kiềm nén…hắn đang công việc bận rộn, nàng
không muốn làm hắn thêm mệt, nhưng buổi sáng hôm sau, nàng đã khóc tới
sưng húp cả mắt, Vịt không yêu nàng nữa sao? Không cần nàng nữa rồi…cả
ngày, cũng chẳng còn tâm trạng mà làm bánh trái gì cả, cứ ngồi thu thu
trong phòng…
Việt sợ nàng cứ đợi đêm, nên báo là hắn không về, một phần, hắn định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!