Được em chăm sóc…tôi cảm thấy bị thương, rất đáng…có điều vẫn không
hiểu, em làm là có chút tình ý với tôi, hay làm vì giúp đỡ người gặp
nạn?
Mỗi lần bàn tay bé nhỏ ấy lượn lờ quấn băng trên bụng …lòng tôi như đốt đốm lửa…
Chỉ nằm dưỡng thôi mà hai ngày tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khổ
nỗi miệng vết thương lần này hơi to, đau nhức dậy cũng khó, giờ mà đi
tắm nước vào thì thêm nhơ nhoét… cả ngày tôi bứt rứt khôn nguôi…
Em nhìn tôi.
Cái nhìn rất kì quái?
Chả nhẽ em đọc được suy nghĩ trong đầu tôi?
Em cười tủm, vào nhà tắm lát rồi quay ra.
-"Dựa lưng lên một tý!"
Tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.
Trời đất…gì vậy…kiếp trước tôi ăn ở có đức như thế nào mà kiếp này được đãi ngộ tới thế…
Bàn tay ấy nhẹ nhàng cởi áo sơ mi…rồi xuống chiếc quần đùi…và sau cùng…tôi…trước mặt em…vâng…là tôi…một tôi trần trụi…
Tim đập liên hồi, cả người căng như dây đàn…
Trước đây tôi cũng có đôi chút tự tin về vẻ bề ngoài và sự quyến rũ
từ cơ bắp của mình, nhưng từ khi gặp em, tôi…nói thật là có chút thay
đổi. Thật không ngờ…tới hôm nay, niềm tin đã được khôi phục hoàn toàn…
Đợi mãi cũng có ngày này…Phải nói mặt tôi bừng như cà chua…Để em bớt thẹn, tôi chủ động ôm em vào lòng, cảm nhận hạnh phúc…
-"Ơ làm gì đấy…tránh ra…"
-"???"
Con bé này, đã táo bạo thế rồi, giờ còn ngượng ngùng cái gì? Chưa kịp để tôi thắc mắc, em cúi xuống chân giường, tôi nghe tiếng nước róc
rách…sau đó…ặc…cái khăn này…cả chậu nhỏ dưới kia…sao lúc em bê vào tôi
có thể u mê không nhìn thấy…kết quả là…ăn cả chợ dưa bở…!!!
Khăn bông nhẹ nhàng chà xát người, khá dễ chịu…thực ra, mọi khi băng
bó thì em cũng có lau qua rồi nên tôi không cảm thấy ngại gì hết, nhưng
tới khi chiếc khăn từ từ xuống dưới…em làm tôi chết đứng mất…vậy mà, cái khuôn mặt kia, chả có biểu hiện gì đặc biệt…tôi chỉ muốn hét thật to
"Nàng ơi nàng có phải con gái không???"
-"Không phải xấu hổ, mấy việc như thế này tôi làm quen rồi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!