Bả vai hắn vừa khỏi thì nàng lăn ra ốm, nhìn nàng ốm, hắn xót, mồm
thì nói nàng cứ yên tâm, nhưng lòng hắn thì như lửa thiêu…tự mình đi
xuống lão Bảy cách đó ba chục cây để lấy thuốc bắc, sau này nàng có hỏi
lại, sao hắn lại phải cất công tới thế, hắn chỉ trả lời, rất cộc lốc:
"Anh vẫn muốn làm cha."
Mua lại nhà, ép chủ tiệm bánh ngọt cho nàng nghỉ việc, cho người theo nàng, định tới nhà nào, liền ra tay trước, khiến nàng dù thế nào cũng
không thể có chỗ ở, chỗ làm…Hắn tự thấy mình không phải là chí nhân quân tử…nhưng cũng chẳng trách được, từ xưa tới giờ…cái gì hắn muốn, nhất
định hắn phải đạt được!!!
Thực ra việc kiểm tra sổ sách là lấy lệ, hắn cũng chẳng quan tâm…chỉ
có điều, nhìn vào con số to đập ngay vào mắt, không thể không nhận
ra…nhưng hắn chọn tin nàng…chọn cách yên lặng điều tra…
Hắn tức điên khi biết người làm là Út Linh, đối với hắn, Út Linh cũng gần như là người thân rồi, cũng đi theo hắn gần chục năm chứ đâu có ít? Việc Út Linh thích hắn gần như là việc hiển nhiên với mọi người trong
bang, nhưng hắn cũng đã giải thích rất nhiều lần…khổ nỗi nó vẫn cứ ngoan cố…
Út Linh xưa nay ra tay rất ác, dở rất nhiều thủ đoạn với những đứa
con gái bám theo hắn…hắn biết, coi như không biết…dù sao cũng là giúp
hắn cắt bớt phiền phức…Nhưng lần này lại là nàng? Nàng là một phạm trù
khác, hắn cần nhắc nhở…
Xong xuôi, hắn lên phòng, tắm một trận…những ngày này, đối với hắn mà nói, thật bình dị, thật hạnh phúc. Ban ngày, thi thoảng thằng Hai gọi
đi đàm phán, nhập hàng, hay xử lí việc này việc nọ…
Tất cả chuyện làm ăn lớn của Đại Bàng Đen đều là thằng Hai ra mặt, có chuyện gì quan trọng, hắn mới phải đi cùng, sự thực thì thằng Hai nhìn
sắc mặt hắn mà hành động, nhưng trước mặt mọi người, hắn chỉ là thằng vô danh tiểu tốt đi theo thằng Hai, mà thằng Hai thì mỗi đợt lại dẫn theo
một đàn em…nên thân phận hắn đến giờ vẫn chưa bại lộ…hầu như bọn chúng
đều nghĩ, thằng Hai là thằng cầm đầu, chỉ có Hoàng Tú là người sáng suốt nhất, ngày đêm vẫn cho người đi điều tra…
Nhìn mâm cơm, hắn thấy buồn cười…nếu bọn đàn em thấy hắn vào bếp nấu cơm như vậy, mặt mũi thị uy không biết để vào đâu…
Xuống nhà, gọi nàng, chẳng thấy…chắc nàng đi giao hàng hay chạy bộ loanh quanh thôi…
Mở tivi, chờ…chán ngắt…
Một tiếng…
Hai tiếng…
Hai tiếng ba mươi phút…
Nàng vẫn chưa về…Và nàng chẳng bao giờ đi đâu lâu thế cả…lòng hắn không tránh khỏi sôi sục…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!