Chương 7: (Vô Đề)

Tiếng nói của Light đột ngột dừng lại, mồ hôi lạnh sau lưng chợt túa ra.

Trên bức tường sau lưng anh ta, xuất hiện một lỗ đạn sâu hoắm, viên đạn b*n r* vẫn còn xoay tròn với tốc độ cao, ma sát trong lỗ đạn tóe ra tia lửa.

Chuông báo động trong phòng nghỉ lập tức bị kích hoạt.

Chưa đầy mười giây, một đội binh lính đã nhanh chóng chạy tới, tuy nhiên sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng nghỉ, ai nấy đều nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Khang Khuyển nhìn sâu vào Alansno, thở ra một hơi, quay người nói với đám binh lính vừa tới: "Ở đây không có chuyện gì, các ngươi lui ra cả đi."

Alansno lau thân súng màu bạc xinh đẹp trơn bóng, như thể phát súng vừa rồi không phải do hắn b*n r*.

Hắn dường như đặc biệt yêu thích màu bạc, tóc màu bạc, chiếc mặt nạ chưa ai từng thấy hắn tháo xuống cũng màu bạc, khẩu súng yêu quý nhất cũng màu bạc. Thứ màu sắc lạnh lẽo ấy, có những lúc, lại đặc biệt tương xứng với vẻ kiêu ngạo trên người hắn.

Họng súng dí vào cằm Light, ép anh ta ngẩng đầu.

Alansno cười: "Nói tiếp đi chứ."

Light: "…Alansno, ngươi quá chuyên quyền rồi, không sợ bị Bệ hạ Rosh trừng phạt sao?"

Ba chữ "Bệ hạ Rosh" như một công tắc, ngón tay Alansno đặt trên cò súng khẽ dừng lại.

Một lát sau, hắn lên tiếng: "…Phải, ngươi vẫn còn chút hữu dụng với bệ hạ."

Trong bầu không khí căng thẳng, hắn cứ thế tự mình thu súng lại.

Như thể hoàn toàn mất hứng, Alansno quay người rời đi, trước khi đi, hắn nghe thấy tiếng Light gầm lên khản giọng: "Ngươi giết người bừa bãi, không sợ tối ngủ gặp ác mộng sao?!"

Đôi giày quân đội màu đen lạnh lẽo đột ngột dừng lại, Alansno khẽ nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Tất cả đều vì Bệ hạ, bọn họ chết rồi, nhưng chẳng lẽ không nên cảm thấy vinh quang vì điều đó sao?"

Cho đến khi hắn rời đi, Khang Khuyển mới gật đầu với Light: "Ngài còn việc gì không? Nếu không, tôi cho người tiễn ngài ra ngoài."

Light nắm lấy tay cậu ta.

Khang Khuyển nhíu mày, lùi về sau tránh né.

"Trung tướng."

Light phất tay, ra hiệu cho binh lính thân cận đóng cửa phòng nghỉ lại.

Vẻ mặt tức giận lại bất lực bi thiết vừa rồi trên mặt anh ta đã biến mất, ánh mắt vững vàng ôn hòa: "Phó quan Khang Khuyển, với bản lĩnh và hoài bão của cậu, không nên theo một kẻ tàn bạo như vậy."

"Tôi đã xem qua nguyện vọng nhậm chức của cậu mấy năm trước, cậu cũng hy vọng Liên Bang hòa bình ổn định phải không, nhưng Alansno rõ ràng là một trong những nguồn cơn của sự hỗn loạn," Light lời lẽ khẩn thiết, "Tôi không chỉ một lần đưa tay về phía cậu, hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ, rời khỏi Alansno, đến Quân đoàn đệ nhị, thực sự thực hiện hoài bão của mình."

Khang Khuyển sắc mặt không đổi: "Trung tướng Light, tôi là binh lính dưới trướng Thượng tướng, trừ khi ngài ấy bảo tôi đi, nếu không tôi sẽ không rời đi."

Cậu ta khẽ cúi đầu, nhìn thời gian trên quang não, "Ngài cứ tự nhiên, đến giờ Thượng tướng dùng bữa rồi, tôi phải đi."

Cạch.

Cửa phòng nghỉ đóng lại.

Bên trong chỉ còn lại Light và binh lính thân cận của anh ta.

Hồi lâu.

Light sửa lại bộ quân phục bị kéo xộc xệch của mình, mặt không biểu cảm nói: "Những lời Alansno nói, đã ghi âm lại cả rồi chứ?"

Binh lính thân cận không dám nhiều lời: "Vâng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!