Kim Đại Kha lặng lẽ thoát khỏi vòng tay anh trai, trốn phía sau Alger, tò mò quan sát người lạ mặt trước mắt.
Alger cố gắng trấn tĩnh lại nhịp tim hỗn loạn của mình, khẽ hỏi: "Lan Hà tiên sinh, xin hỏi… ngài là…?"
"Đợi đến khi an toàn, tôi sẽ giải thích với mọi người." Chàng trai khẽ nói.
Ngay sau đó, vẻ mặt anh trầm xuống, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Alger theo bản năng lập tức ngậm miệng.
Lan Hà nghiêng tai lắng nghe một lúc, đồng tử hơi co rút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nơi ánh bình minh đang dần ló dạng.
Ở phía xa, từ hướng đông – nơi chiến hạm của Liên bang đang neo đậu – một dải sáng rực rỡ như cực quang lặng lẽ lao đến, nhắm thẳng vào khu sao B6.
Alger nhìn theo ánh mắt anh, toàn thân run lên dữ dội, thốt lên: "Cái gì?!"
Lan Hà liếc nhanh vào màn hình quang não.
5:29:31
Anh nhanh chóng nói: "Đây là đợt tấn công cuối cùng của Liên Bang vào khu sao B6. Chúng đã kích hoạt 'Tinh Dạ Đạn'. Khi mặt trời mọc, nơi này sẽ trở thành một vùng đất chết thực sự. Nếu không rời khỏi đây trước lúc đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết."
Mọi người đồng loạt quay về phía chân trời phía đông.
Ngoài những ánh sáng chớp lóe từ đạn pháo, nơi đường chân trời đã thấp thoáng một vệt sáng nhạt báo hiệu rạng đông sắp đến. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là trời sáng.
Nhưng với số lượng người đông như vậy, làm sao có thể kịp thời thoát thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy? Điều này chẳng khác nào chuyện viển vông!
Kim Đại Kha bấu chặt lấy vạt áo Alger, giọng run rẩy: "Anh..."
Lan Hà hơi cúi người, dịu dàng xoa nhẹ bím tóc cô bé: "Đừng sợ, không sao đâu."
Anh ngước mắt nhìn Alger, giọng điệu ôn hòa: "Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Cậu chắc hẳn vẫn còn rất nhiều nghi vấn về tôi."
"Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ, là đưa đồng đội của cậu sống sót rời khỏi đây. Hiện tại, tôi là người duy nhất có thể giúp các cậu. Cậu có sẵn sàng tin tôi không?" Lan Hà đưa tay ra, lòng bàn tay sạch sẽ, ấm áp.
Alger mím môi, không chút do dự nắm lấy, ánh mắt sáng rực đến đáng sợ.
"Tôi tin!"
Người trước mặt đúng là đã cứu bọn họ, nhưng trên đời này không có lòng tốt nào vô duyên vô cớ. Thế nhưng, trong tình huống này, ngoài đặt cược một phen, cậu còn có sự lựa chọn nào khác sao?
Đánh cuộc một phen.
Cậu đã quyết định, nhưng bàn tay vẫn lạnh buốt.
Lan Hà khẽ cười, nhìn ra sự căng thẳng trong lòng Alger, thầm nghĩ: "Vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi."
Trên bầu trời, vô số 'Tinh Dạ Đạn' xẹt qua, để lại những vệt sáng đỏ rực ma mị, càng lúc càng áp sát.
Lan Hà ra hiệu cho cả nhóm hơn năm mươi người tập hợp lại. Trong khoảnh khắc, đáy mắt trái của anh bỗng nhiên lóe lên ánh sáng tím rực rỡ.
Ngay sau đó, luồng tinh thần lực màu tím bao trùm lấy tất cả, những sợi tơ vô hình quấn chặt bốn chi, kéo cả nhóm lao vun vút về phía ranh giới khu sao B6.
Một vài quả 'Tinh Dạ Đạn' rơi xuống phía sau, nổ tung dữ dội, nhưng không ai bị thương.
Alger siết chặt tay Lan Hà, gió rít bên tai. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu dường như nghe thấy vài tiếng ho khẽ.
Biên giới khu sao B6 càng lúc càng gần, mà trong lòng Alger lại dâng lên sự kinh ngạc tột độ. Cậu không nhịn được, quay sang nhìn gương mặt bình tĩnh, ôn hòa của người bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!