Chương 3: (Vô Đề)

Sau hơn hai giờ pháo kích, phần lớn khu vực sao B6 đã biến thành một vùng hoang tàn cháy đen, nhìn từ trên cao chẳng khác nào một vết sẹo xấu xí.

Những bức tường đổ nát, những thanh thép bị lực xung kích bẻ cong trồi lên như nanh vuốt của một con quái vật hung tợn, bị lửa thiêu đốt đến mức đỏ rực như sắt nung.

Ánh lửa và khói súng như Tử Thần đang khiêu vũ trong sự chết chóc tĩnh mịch.

Một nhóm thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi trốn sau đống đổ nát, trên người ai cũng có thương tích do bom đạn gây ra.

Alger đứng chắn trước tất cả, tinh thần đã căng thẳng đến cực hạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi tai nhạy bén không ngừng động đậy để dò xét xung quanh.

Giọng điệu vô cảm của máy quét nhiệt chiến trường lặp đi lặp lại không ngừng—

"Rà quét nguồn nhiệt… Không phát hiện sinh vật còn sống…"

"Rà quét nguồn nhiệt… Không phát hiện sinh vật còn sống…"

"Rà quét nguồn nhiệt…"

Mãi đến khi âm thanh của thiết bị ngày càng xa dần, Alger mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng gương mặt vẫn còn non nớt của cậu lại cứng đờ, đôi bàn tay siết chặt đến mức run rẩy, trong mắt ánh lên tia nước long lanh.

Đợt pháo kích này đến quá bất ngờ, giống như một trò đùa ác ý của một đứa trẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hủy diệt hoàn toàn nền móng mà họ đã vất vả gây dựng ở khu sao B6.

"Anh…"

Kim Đại Kha khẽ kéo tay áo Alger, cô bé với đôi mắt đỏ hoe: "Chúng ta không còn nhà nữa… Giờ phải đi đâu đây?"

Alger hít sâu một hơi, cố ép nước mắt trở lại. Cậu cúi đầu, xoa nhẹ lên mái tóc cô bé, nhưng lại chẳng biết phải trả lời thế nào.

Những người bên cạnh cậu, ai cũng là những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Họ đi theo cậu, tin tưởng cậu, cùng nhau lập nên Tổ chức Hi Quang, xem nơi đây như mái nhà duy nhất của mình.

Thế nhưng, tất cả… hôm nay đã bị thiêu rụi thành tro tàn.

Thậm chí, cậu còn tận mắt chứng kiến vài người anh em của mình ngã xuống ngay trước mắt—Làm sao có thể không hận!

"Tiểu thủ lĩnh, đừng buồn nữa, Hi Quang không còn thì chúng ta lại tìm nơi khác lập lại thôi."

"Đúng vậy! Tiểu thủ lĩnh, chúng tôi sẽ luôn đi theo cậu…"

Mũi Alger cay xè, nhưng đây không phải lúc để bi lụy. Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hạ giọng nói: "Được! Trước tiên chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây đã—"

Lời còn chưa dứt, một cơn ớn lạnh xuyên thẳng qua sống lưng. Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến!

Đồng tử Alger co rút dữ dội, cậu giật mình ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt!

Không biết từ khi nào, phía trước họ đã xuất hiện một cỗ máy chiến đấu cao một mét, nòng pháo đen ngòm nhắm thẳng vào họ!

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh băng vang lên, rõ ràng từng chữ:

"Rà quét nguồn nhiệt… Phát hiện sinh vật còn sống… Tiến hành tiêu diệt!"

"Tít! Tít! Tít! Tiến hành tiêu diệt—!!"

Máy quét nhiệt sáng rực đèn báo động đỏ, âm thanh cảnh báo chói tai xé toang màn đêm. Một tia sáng đỏ rực ngưng tụ ngay đầu nòng pháo, bắn thẳng về phía những thiếu niên đang run rẩy trước họng súng!

Cỗ máy chiến đấu này chẳng khác nào một lưỡi hái tử thần đang lơ lửng trên đầu họ, sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào!

Đồng tử Alger co lại kịch liệt, cậu ôm chặt lấy em gái Kim Đại Kha, gào lên: "Mau tránh ra!!"

Cậu lập tức ném ra một tấm khiên năng lượng, nhưng không thể che chắn hết cho tất cả mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!