"... Không có gì."
Lan Hà đứng thẳng người dậy, tay phải không để lại dấu vết khẽ dùng sức, năng lực tinh thần lóe lên, ống tiêm hóa thành bột mịn như ánh trăng, từ kẽ tay anh từ từ rơi xuống đất.
"Tôi ra ngoài hít thở chút không khí."
Tay phải anh buông thõng tự nhiên bên người, Kim Đại Kha nhìn lại lần nữa, sạch sẽ không một vết, như thể chút ánh sáng lạnh lẽo cô vừa thấy nơi đầu ngón tay thầy giáo chỉ là ảo giác.
Ánh mắt Kim Đại Kha có chút do dự: "Lúc nãy em thấy..."
"Hửm?"
Lan Hà sửa lại tay áo, khuy măng sét bạc phản chiếu một tia sáng lạnh dưới ánh trăng, anh ngước mắt lên, giọng ôn hòa: "Sao vậy?"
"... Không có gì ạ."
Cô chớp mắt, không nói được chỗ nào không đúng, bèn gãi đầu, "Anh trai thấy thầy không ăn gì, bảo em qua tìm, mang cho thầy một ít."
Nói rồi, cô đưa chiếc hộp trong tay qua.
Chiếc hộp sắt bình thường sạch sẽ, nhưng bánh ngọt bên trong lại không hề bình thường, tinh tế mềm mại, hương thơm ngọt ngào lan tỏa.
"Cái này mua ở một tiệm bánh rất nổi tiếng ở thành Khuê Lam, tất cả đều cho thầy." Kim Đại Kha cười híp mắt, ghé sát lại nói nhỏ, "Có phải thầy không thích ăn đồ nướng nên mới trốn đi không ạ?"
Lan Hà ngẩn ra, rồi cười gật đầu.
Anh quả thực thích đồ ngọt hơn.
"Cảm ơn Đại Kha."
"Chuyện nhỏ thôi ạ, thì ra thầy cũng kén ăn." Cô bé ra vẻ chắc chắn sẽ giữ bí mật, cười rồi bỏ đi, bím tóc đuôi sam sau lưng đung đưa thành một vòng cung vui vẻ.
Bánh ngọt…
Lan Hà cúi đầu, một lát sau, không nhịn được dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào chiếc bánh. Nói một cách lý trí, bây giờ anh không thể ăn. Hơn nữa, vừa tiêm xong dung dịch dinh dưỡng, cũng không cần phải ăn.
Ba giây sau.
Lan Hà quả quyết nhón lấy miếng nhỏ nhất bên trong –
Vụn bánh ngọt bên cạnh.
Anh chỉ ăn một chút xíu thôi.
…
Căn cứ trung tâm thành Khuê Lam.
Phòng y tế quân dụng.
Không khí thoang thoảng mùi thuốc và mùi máu tanh.
Người phụ trách căn cứ run rẩy đẩy cửa bước vào, đích thân đặt văn kiện xin chịu tội lên bàn.
Trong mắt Thượng tướng không nhìn ra vui giận, quân phục khoác trên vai, chiếc áo sơ mi dính máu đã được thay, ngoài sắc môi hơi nhợt nhạt ra thì không hề có vẻ gì là yếu ớt.
Người phụ trách chỉ liếc một cái đã vội cúi đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Thuộc hạ quản lý không nghiêm, xin Thượng tướng trừng phạt!"
Trong lòng đã anh ta căm hận đến chết tên Thiếu chủ Túc Đồ được người cứu đi kia! Cả tên ác đồ cứu người nữa! Vậy mà lại để Thượng tướng bị thương ở thành Khuê Lam của anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!