Mặt trời đã lặn hoàn toàn, gió sông hô réo thổi vào người, càng lúc càng lạnh.
Tri Miên nghe thấy lời của anh, nhỏ giọng đáp lại.
Cô nắm bàn tay, đầu ngón tay từ từ siết chặt, gần như sắp đâm vào trong thịt, rồi cúi đầu xuống, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh:
"Không sao, anh cứ yên tâm bận việc đi, một mình em cũng được."
Người đàn ông cười một tiếng, nói chuyện vẫn như trước mang theo một chút ý tứ dỗ người:
"Ừm, Cửu Nhi nhà anh quả nhiên rất hiểu chuyện."
Lời này giống như đang mỉa mai, khiến cô muốn cười.
Quả thực cô rất hiểu chuyện.
Nếu như không hiểu chuyện, thì làm sao làm cho anh thích được chứ.
Nhưng từ trước tới nay anh sẽ không vì sự hiểu chuyện của cô, mà đứng ở góc độ của cô rồi thông cảm cho tâm trạng cô.
Bên cạnh Đoạn Chước dường như có rất nhiều người, âm thanh bên đó trở nên ồn ào.
Anh vội vàng nói một tiếng, liền cúp điện thoại.
Tri Miên cầm điện thoại, âm thanh bên tai hoàn toàn biến mất.
Người phục vụ bên cạnh nhìn cô đang ngây ngẩn, lại hỏi thử thêm lần nữa: "Tiểu thư, cho hỏi ngài có muốn tôi lên cho ngài một phần salad trái cây không?"
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Mặt sông thổi gió lạnh tới, như một con dao tàn nhẫn chém qua má Tri Miên, khiến cho mọi người toàn thân rét run.
Ngọn nến trên bàn bị gió thổi lay động, đung đưa trong đôi mắt hạnh của cô, phản chiếu một tia sáng lấp lánh.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không cần đâu."
————
Trình Lập quay lại xe, ngồi bên trong đợi Đoạn Chước, người đàn ông đến, thì hôm nay anh ấy cũng có thể tan làm rồi.
Ai ngờ anh đang chơi điện thoại, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy bóng dáng của Tri Miên.
Lúc đầu tưởng là ảo giác, không ngờ đối phương đến càng lúc càng gần, anh mới phát hiện ra vậy mà là cô ấy thật.
Trình Lập lập tức xuống xe, nhìn khuôn mặt trầm mặc của cô gái, kinh ngạc: "Tiểu thư Tri, cô đây là………."
Tri Miên ngước mắt lên nhìn anh, cười cứng nhắc: "Tối nay anh ấy không tới, tôi cũng đi trước đây, anh đi làm việc của anh đi."
Trong lòng Trình Lập chán nản.
Tiểu thư Tri đợi lâu như vậy, vậy mà anh Chước lại không tới?!
Nhìn thấy Tri Miên quay người, anh vội vàng giữ lại: "Tiểu thư Tri, tôi đưa cô đi."
"Không cần đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!