Chương 19: Ai mới là người bị đắm chìm trong đó

Editor: Byredo

Tri Miên nhìn vào mắt Đoạn Chước muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông lại mạnh đến mức dù cô có đẩy cũng không hề động đậy.

"Đoạn Chước, buông ra..."

Anh giữ chặt cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên: "Tôi đưa em về nhà nuôi nấng đến ngày hôm nay... Vậy mà bây giờ em nói muốn rời đi?"

Tri Miên bị anh làm cho đau, và nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe:

"Đúng vậy, anh đã chăm sóc tôi suốt những năm qua. Những thứ tôi nợ anh đều sẽ từ từ trả lại, nhưng anh có quyền gì mà yêu cầu tôi phải làm theo ý anh?"

Không thể phủ nhận những năm qua Đoạn Chước đã cho cô rất nhiều.

Nếu không có anh, cô sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Ân tình không giống với tình yêu, cô không thể xóa sạch chúng được.

-

--ĐỌC FULL TẠI ---

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ từ bỏ ý định.

Đoạn Chước nghe vậy, khóe miệng giật giật. "Trả lại? Em trả như thế nào? Giữa chúng ta còn phải tính toán rõ ràng như vậy sao?"

Anh đã nuôi cô nhiều năm như vậy, bây giờ cô lại nói với anh, rằng quan hệ giữa họ chỉ là thiếu tiền

- trả tiền?

Tri Miên lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đó là tấm thẻ anh thường dùng để gửi tiền sinh hoạt cho cô. "Số tiền năm ngoái anh chuyển cho em đều còn nguyên trong đó. Còn tiền học phí, em sẽ từ từ trả lại cho anh sau..."

Anh hoàn toàn trở nên lạnh lùng. "Tri Miên, hóa ra em không động đến tiền của tôi, là vì đã muốn chia tay với tôi từ lâu rồi sao?"

Cô gái cúi đầu.

Cô không muốn nói với anh rằng cô chỉ đang cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa họ, khiến cô đủ độc lập để đứng bên cạnh anh hơn.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không cảm thấy anh quan tâ m đến cô thế.

"Câu hỏi này có quan trọng không?" Cô cười nhẹ. "Chẳng lẽ bây giờ anh tức giận, là vì luyến tiếc tôi sao?"

Thấy vậy, Đoạn Chước dịch chuyển hầu kết, buông tay ra, tùy ý ném hộp trang sức trên bàn trong phòng quần áo, lấy lại vẻ lãnh đạm: "Không cần trả lại tiền, cứ coi như tôi vui vẻ nên cho em, mấy thứ này em còn muốn hay không. "

Căn phòng im lặng đến chết người.

Tri Miên mím môi, bước đến bàn, đặt thẻ ngân hàng lên đó, lấy những thứ cần mang theo rồi bước ra khỏi phòng quần áo.

Đoạn Chước hít một hơi, cố gắng nguôi giận, nhắm mắt lại, nhíu mày, đầu đau nhức.

Sau vài giây, anh nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại, quay người đi ra ngoài.

Tri Miên bước xuống lầu, vừa tới cửa đã nghe thấy giọng người đàn ông ở trên cầu thang: "Tôi đưa em về."

"Không cần."

"Tiện đường."

Tri Miên quay lại nhìn anh, không có bất kỳ cảm xúc nào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!