Chương 49: (Vô Đề)

Bởi vì có quen biết, nên sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, ngày hôm sau Lạc Kim Vũ mang theo cơn sốt nhẹ xuất viện.

Trước khi xuất viện, cô đi qua nói một tiếng với Vương Mãnh, chỉ cần cậu ta hoàn toàn bình phục lúc nào cũng có thể đi Du Thành tìm cô, vị trí tài xế nhất định sẽ giữ cho cậu.

Trưa hôm đó, Tô Kiệt tự lái xe đưa cô cùng Cảnh Tư Hàn ra sân bay.

Lạc Kim Vũ đã biết, lần này cô có thể được cứu sống, ít nhiều nhờ anh chàng trẻ tuổi luôn cười tủm tỉm này.

Tục ngữ nói, "thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân". Huống chi người này còn là ân nhân cứu mạng? Cho nên thái độ của Lạc Kim Vũ đối với Tô Kiệt vô cùng tốt. Mặc dù cô còn chưa khỏi bệnh, nhưng chỉ cần Tô Kiệt hỏi hay nói gì đó, thì cô đều trả lời lại ngay.

*Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói không thể ra tay đánh người mang gương mặt tươi cười.

Hai người cười nói suốt một đường, bỏ quên Cảnh Tư Hàn sang một bên. Trước lúc chia tay, Tô Kiệt cố ý làm trò trước mặt Cảnh Tư Hàn, lễ phép tính ôm Lạc Kim Vũ, thở dài vô cùng tiếc nuối, nói: "Kim Vũ, nếu anh gặp em sớm thì tốt rồi."

Bởi vì hai người có chung chủ đề yêu thích nên trò chuyện vô cung vui vẻ, Lạc Kim Vũ chỉ cho rằng anh là đang cảm khái "*tri kỷ khó tìm", cười nói: "Hiện tại cũng không muộn nha."

*Được trích từ câu: Trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen.

Ai ngờ Tô Kiệt đột nhiên cười giảo hoạt, nửa thật nửa giả, nói: "Đã quá muộn. Nếu sớm hơn một chút gặp được em, anh khẳng định sẽ theo đuổi em, hiện tại không thể được rồi, haizzz!"

Lạc Kim Vũ cùng hắn hàn huyên đã nửa ngày, biết hắn là một người thích nói giỡn, hiện tại nghe anh nói như vậy cũng chỉ lắc đầu cười, căn bản không cho là thật.

Tô Kiệt vừa nói chuyện, khóe mắt vừa liếc Cảnh Tư Hàn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của người nào đó đang thay đổi, mày nhăn chặt như rất khó chịu, rốt cuộc hài lòng rời khỏi sân bay.

Cho mày lừa tao, nghé con mới lớn, kỹ thuật tép riu ba cọc ba đồng đó mà muốn gạt tao? Mày mù, nhưng lòng cùng mắt tao không mù.

Tô Kiệt vừa rời đi, bầu không khí giữa hai người lập tức yên tĩnh.

Lạc Kim Vũ cảm thấy hai người bọn họ không nói lời nào, mặt đối mặt, ngồi không cũng thấy xấu hổ, quyết định đắp chăn mỏng lên người, nhắm mắt lại muốn chợp mắt trong khi chờ chuyến bay. Ai ngờ bởi vì bệnh còn chưa hết, nên dựa vào ghế sô pha trong phòng chờ ngủ luôn.

Cảnh Tư Hàn một lúc lâu không nghe được một chút động tĩnh nào, nhịn không được từ tạp chí ngẩng đầu lên.

A, khó trách yên lặng không một tiếng động, vừa rồi người này còn nói chuyện vui vẻ với bạn của anh, lúc này lại đang co người ngủ say ở trên sô pha.

Rảnh tới mức không có việc gì làm, Cảnh Tư Hàn chống cằm âm thầm đánh giá Lạc Kim Vũ.

Một gương mặt không make

-up, nhưng lại nhìn không ra chút tì vết. Có thể là bởi vì còn bệnh, đôi môi nhìn không khá nhợt nhạt, nhưng mặt lại đỏ bừng, hô hấp có chút nặng. Ngón tay mảnh khảnh cầm chăn mỏng quấn quanh người, giống như bị lạnh.

Bởi vì nhiệt độ của thành phố N rất cao, nên trong phòng chờ luôn mở điều hòa 24/24, bên trái chỗ bọn họ ngồi vừa lúc đối diện trực tiếp hướng gió, vì khoảng cách quá gần, nên cô hứng chịu toàn bộ luồng gió lạnh này.

Cảnh Tư Hàn nhìn gương mặt nhỏ bằng bàn tay giống như Cảnh Gia Dịch trong vài giây, ngón tay nắm chặt tạp chí lược gõ gõ vào trên tay gác sô pha, thể hiện sự nôn nóng, đột nhiên đứng dậy.

Anh đi đến quầy bar nói mấy câu với nhân viên sân bay, lại chỉ chỉ người con gái đang nằm trên sô pha cùng máy điều hòa, thực mau, không còn luồng gió nào thổi thẳng vào người cô nữa.

Cảnh Tư Hàn một lần nữa đi trở về chỗ, đi tới phía sau Lạc Kim Vũ, còn giơ tay xác nhận một chút, xác định không lạnh mới ngồi trở lại chỗ ngồi.

Anh ôm cánh tay dựa vào sô pha, nhíu mày nhìn Lạc Kim Vũ, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Bắt đầu từ hai tháng trước, anh phát hiện thái độ của người con gái này khi ở chung với anh có chút kỳ quái, hoàn tòan không giống như trước kia, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều xuất hiện trong tầm mắt anh, ngược lại bắt đầu tránh né.

Chẳng lẽ là thay đổi sách lược? Chơi lạt mềm buộc chặt?

Bằng không sao lại cố tình lạnh nhạt, còn cố ý quan hệ tốt với anh em bạn bè của anh? Giờ nhớ lại, Quân Trì, Quý Phi hay là Tô Kiệt, tuy rằng đều chỉ gặp cô một vài lần, nhưng lại có ấn tượng rất tốt với cô? Chắc cảm thấy theo anh không được, cho nên bắt đầu xuống tay với mấy thằng bạn bên cạnh anh?

Nghĩ đến đây, Cảnh Tư Hàn không biết nên khinh thường hay là không vui, "hừ" một tiếng.

Ở trong lòng tự đánh giá hành vi của Lạc Kim Vũ là ~ bỏ gốc lấy ngọn, bỏ gần tìm xa ~ lãng phí thời gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!