Lạc Kim Vũ trở lại phòng bệnh của cô, phát hiện Cảnh Tư Hàn không ở, cô nằm lên giường. Lúc này mới có thời gian tự hỏi vì sao Cảnh Tư Hàn lại xuất hiện ở chỗ này?
Hiện tại anh ta không phải nên ở Du Thành sao? Đi công tác? Thăm bạn? Vẫn là làm chuyện khác? Dù sao, tóm lại không có khả năng là vì cô, tự mình hiểu lấy cô vẫn phải có.
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lạc Kim Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn bước vào, phía sau còn đi theo một người đàn ông nhìn cũng khá trẻ, hơi lùn hơn so với Cảnh Tư Hàn, tóc hơi quăn.
Hai người đến gần, thì có mùi nhàn nhạt, Lạc Kim Vũ ngửi ngửi, thuận miệng hỏi một câu: "Anh đổi thuốc?"
Cảnh Tư Hàn ngẩn ra: "Sao?"
Lạc Kim Vũ hơi xoa xoa chóp mũi, nói: "Mùi thuốc lá không giống lúc trước."
Lạc Kim Vũ nói ra những lời này, Tô Kiệt nhạy bén, lập tức phát hiện sắc mặt của Cảnh Tư Hàn phía trước vẫn luôn âm u giờ đây đã đỡ hơn nhiều, anh cười hì hì trêu chọc, nói:
"Ai da, sao Lạc tiểu thư lại biết Hàn đổi thuốc, còn nói mùi không giống? Sao tôi không ngửi ra, thấy đều giống nhau mà?" Vừa nói, vừa làm bộ làm tịch lấy ra hộp thuốc là của mình ngửi tới ngửi lui.
Lạc Kim Vũ nghe trong lời nói của anh đầy ám chỉ mối quan hệ của cô cùng Cảnh Tư Hàn không bình thường, hơi nhíu nhíu mày. Cô mở miệng muốn giải thích, bản thân chỉ là thích mùi thuốc lá trước đây Cảnh Tư Hàn hút, vì mùi rất quen thuộc, nên khá mẫn cảm, lại cảm thấy càng nói càng rối.
Làm sao giải thích được tại sao cô lại quen thuộc mùi thuốc lá trên người Cảnh Tư Hàn như vậy? Còn không phải là vì thường ôm ấp nên mới biết sao? Hừ, quả thực giấu đầu lòi đuôi.
"Ừm, hôm nay không hút loại đó." Cảnh Tư Hàn chỉ tà tà liếc Tô Kiệt, không nói nhiều lời, ngược lại giải thích một câu với Lạc Kim Vũ.
Lạc Kim Vũ cảm thấy những lời này của anh nghe lên có hơi thân mật, tựa như là......, giải thích cho người yêu không hiểu lầm.
Lạc Kim Vũ bị chính suy nghĩ của bản thân làm hoảng sợ tới mức giật mình.
Nghĩ cái gì đâu không? Chẳng lẽ là rơi vào trong biển nên đầu bị nước vào nhiều quá?
Cảnh Tư Hàn rũ mắt nhìn người con gái trước mặt đột nhiên đi vào cõi thần tiên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, anh ho nhẹ một tiếng, nói rõ ý đồ đến: "Mẹ gọi hỏi thăm rất nhiều lần trong lúc cô hôn mê, nếu hiện tại đã tỉnh, thì gọi lại trả lời một tiếng cho mẹ yên tâm."
"Hiện tại, ngay bây giờ? Có quá hay không?" Lạc Kim Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng, mới 6 giờ sáng.
"Không có việc gì, tuổi lớn lo nghĩ nhiều, cả đêm không thể ngủ được vì lo cho cô, cô điện thoại báo tin cho mẹ yên lòng."
Lạc Kim Vũ nghe xong trong lòng ấm áp, mặt nháy mắt dịu dàng, theo bản năng sờ túi tiền, mới nhớ đang mặc đồ bệnh nhân, mà di động của cô cũng đã chìm sâu trong lòng biển.
"Anh có thể cho tôi mượn di động gọi một chút được hay không? Cái của tôi rớt vào trong biển rồi" Lạc Kim Vũ ngẩng đầu nhìn anh.
Cảnh Tư Hàn không nói gì, trực tiếp đưa điện thoại cho cô.
Lạc Kim Vũ ấn màn hình, hiện lên giao diện giải khóa, cô đang muốn đưa lại cho Cảnh Tư Hàn giải khóa, thì nghe anh nói: "Mật mã là sinh nhật của Gia Dịch"
Lạc Kim Vũ khựng lại, tò mò quan sát Cảnh Tư Hàn, cũng không có phát hiện khác thường, như là một chuyện vô cùng bình thường.
Cảnh Tư Hàn xác thật không cảm thấy đây là chuyện đặc biệt gì, trước đó không lâu anh mới đổi di động, trong lúc tìm ảnh nền thì thấy ảnh chụp chung của hai mẹ con lúc đi công viên giải trí.
Vì thế thuận tay đổi mật mã thành ngày sinh nhật của con trai, cũng coi như là nhắc nhở bản thân không được quên ngày sinh của con.
Năm ngoái anh bận đi công tác nên đã quên, ở nước ngoài nhận được cuộc gọi từ mẹ tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì thì không ngờ bị ăn mắng mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ nghĩ lại có chút tự trách.
Lạc Kim Vũ rũ mắt giải khóa, vừa bấm gọi Cảnh mẹ, vừa tự hỏi vấn đề của cô cùng con.
Cha mẹ Cảnh đối xử rất tốt với cô cùng con trai, cô cũng thật sự không đành lòng chưa nói rõ một tiếng đã trực tiếp mang theo bé chạy lấy người. Nếu nói trong Cảnh gia có ai không thích hai mẹ con bọn họ nhất, hừ, ngoại trừ Cảnh Tư Hàn thì không còn ai khác.
Cho nên, lúc đầu cô tính toán nói rõ mọi chuyện với Cảnh Tư Hàn trước, rồi để anh ta giải thích lại với cha mẹ Cảnh, đó là phương pháp tốt nhất. Nhưng hiện tại, lại phát hiện Cảnh Tư Hàn dùng ngày sinh của con cho mật mã giải khóa di động.
Vậy kế hoạch rời khỏi Cảnh gia của cô liệu còn tác dụng nữa hay không? Lạc Kim Vũ nhíu mày.
Không được, càng sớm nói rõ cùng Cảnh Tư Hàn càng tốt. Cho dù như thế nào, Cảnh Gia Dịch không thể ở lại Cảnh gia, sâu trong lòng cùng trên tinh thần cô đã coi Dương Dương là con ruột của mình, tuyệt đối không thể để bé ở lại trong khi cô đã biết rõ tương lai. Con trai, cô nhất định phải mang đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!