Chương 47: (Vô Đề)

"Nơi đó có phải hay không có người?!" Theo ánh đèn pha, Cảnh Tư Hàn cúi người xuống để soi rõ hơn, nửa người trên nhướng ra ngoài, anh chỉ vào một chỗ ở phía dưới, giọng nói hơi khàn bởi vì kích động có hơi bể tiếng.

Tô Kiệt lập tức kêu người tập trung ánh đèn pha theo hướng anh chỉ, nhiều ánh sáng tập trung một chỗ làm tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ánh sáng phản quang trong đêm đen giữa biển khơi.

Là ánh sáng phản quang của phao cứu sinh! Có người! Xác nhận phản hồi, tất cả mọi người đều phấn chấn!

Máy bay trực thăng của đội cứu viện lập tức triển khai phương án hành động, dưới sự điều khiển của phi công, một nhân viên cứu viện có thân thể cường tráng nhanh chóng nhảy xuống.

Ứớc chừng qua năm phút đồng hồ, chỉ nghe được âm thanh rè rè của bộ đàm cùng tiếng gió của cánh quạt, bỗng giọng nói to đầy tục tằng của người nọ vang lên:

"Không có người! Là một cái phao cứu sinh"

Cảnh Tư Hàn cảm thấy tuyệt vọng.

Không phải anh chưa từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất, rốt cuộc không thể biết trước được những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng anh cho rằng chuyện còn có hi vọng.

Khoảng cách xảy ra chuyện còn không đến 6 tiếng, thời gian cứu viện được quy định trong vòng 72 tiếng còn thừa 66 tiếng đồng hồ nữa. Anh cho rằng lấy tính cách đánh không chết cùng dũng khí ôm con trai ép anh phải lấy.

Khẳng định Lạc Kim Vũ có thể chống đỡ chờ anh đến. Anh còn hứa với mẹ cùng Gia Dịch sẽ đem cô ta nguyên vẹn mang về.

Chính là hiện tại lại chỉ tìm được một cáo áo cứu sinh.

Thử nghĩ xem, thời điểm đó phải dùng bao nhiêu lực mới có thể đánh bay phao cứu sinh ra khỏi người? Liệu người đó có bị thương? Nếu lúc ấy bị va chạm vào ca nô khiến ngất xỉu, lại không có áo cứu sinh, trải qua năm tiếng, người đó có khả năng tồn tại hay không?

"Hàn, cũng không nhất định là chị dâu......"

Tô Kiệt quan sát cảm xúc của Cảnh Tư Hàn suốt dọc đường, trong lòng đã xác định, cô gái tên Lạc Kim Vũ chính là người của nó. Anh ý đồ an ủi, sau khi nói ra lại cảm thấy vô lực.

Chỉ còn có hai người là chưa tìm được, hiện tại lại tìm được một chiếc phao cứu sinh, xác suất năm mươi ~ năm mươi, không ai có thể bảo đảm.

Hiện tại, trong đầu Cảnh Tư Hàn rối nùi, căn bản không nghe rõ Tô Kiệt nói gì đó. Bên tai trong chốc lát là tiếng khóc của con trai, trong chốc lát là Lạc Kim Vũ, anh cảm thấy bản thân đã mệt đến sinh ra ảo giác.

"Phía dưới số ba phát hiện ánh huỳnh quang khác thường! Chú ý! Phía dưới số ba phát hiện ánh huỳnh quang khác thường!" Bộ đàm đột nhiên lại vang lên, Cảnh Tư Hàn cả người đột nhiên chấn động.

Anh muốn cúi người ra ngoài xem xét, đúng lúc bọn họ là số ba, ở dưới vị trí số ba vừa lúc ở điểm mù, Tô Kiệt vội vàng kéo cánh tay anh lại: "Cẩn thận."

Cảnh Tư Hàn một lần nữa ngồi xuống, căn bản không phát hiện, giờ phút này bàn tay cầm bộ đàm hơi run: "Còn có phát hiện khác sao?"

"Là phao cứu hộ! Phía trên có người"

"Hai..... Có hai người. Phía dưới một, cách bảy, tám hải lí còn có thêm một người nữa"

Tin tức kích động tái tim mọi người từ trong bộ đàm phát ra, Cảnh Tư Hàn ngồi trên chiếc vị trí số ba nhanh chóng có đối sách hành động.

Nhưng bởi vì máy bay trực thăng này chỉ dùng để đón Cảnh Tư Hàn, không thuộc trực thăng cứu hộ, vì vậy không có trang thiết bị nào chỉ còn nước nhớ vào hai chiếc đi phía trước kia nghĩ cách cứu viện mà thôi.

Lại bởi vì là trực thăng thông thường, nên vị trí cabin rất nhỏ hẹp, số ba bay ngay trên mục tiêu, không còn cách nào chỉ đành đợi nhân viên cứu viện từ hai chiếc kia tới cứu.

Mà hiện tại phía dưới có hai nạn nhân không biết sống chết ra sao, vì tranh thủ thời gian nên mọi người trên số ba nghĩ cách cứu người lên nhanh nhất, có tính bảo hiểm nhất.

"Tao đi." Cảnh Tư Hàn không nói hai lời, cởi áo khoác trên người quăng qua một bên, bắt đầu đeo dây an toàn.

Trực thăng nhanh chóng hạ xuống độ cao thích hợp, Cảnh Tư Hàn cùng một người khác nắm chặt lấy thang dây được thả từ từ theo quy trình xuống.

Gần tiếp cận với mặt biển, Cảnh Tư Hàn nghe được âm thanh run rẩy còn mang theo khóc nức nở của Lạc Kim Vũ.

"Cứu người..... Nhanh..... Cầu xin mấy anh mau lặn xuống nước cứu người. Cậu nhóc bị thương, mau cứu nó trước"

Cảnh Tư Hàn nhảy vào trong biển, bơi tới gần Lạc Kim Vũ, một tay ôm rồi nâng thân thể cô, một tay bắt đầu lấy dây an toàn trên người cột vào bên hông cô thật chặt liên kết với cơ thể mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!