Lạc Kim Vũ vừa xuống máy bay, ra ngoài đại sảnh thì nhìn thấy nhân viên đoàn phim giơ bản thông báo, là một cậu nhóc khá trẻ có làn da ngâm đen, mặc một chiếc áo thun màu trắng nửa cũ nửa mới, rất thích cười.
Khi cười lên lộ ra một hàm răng trắng, nhưng ánh mắt không tốt lắm, Lạc Kim Vũ đi ngang qua trước mắt cậu, còn đi vòng vòng hai vòng xung quanh, nhìn cậu chằm chằm, mà cậu nhóc còn không hay biết, chỉ lo nhìn vào cửa ra của sân bay.
"Chào cậu, tôi là Lạc Kim Vũ, cậu là Vương Mãnh?" nhân viên đoàn phim đã gửi cho cô ảnh của người đến đón.
"A" Cậu nhóc bị cô làm hoảng sợ, ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót, dùng tiếng phổ thông câu được câu không nói: "Thực xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến đón người tại sân bay, có quá nhiều người, nên không biết ai là ai."
Lạc Kim Vũ nghe xong buồn cười: "Không sao, đúng là có rất nhiều người"
Thành phố N là thành phố nổi tiếng về mảng du lịch biển, mỗi mùa đều có rất nhiều du khách đến từ trong nước. Cho nên Lạc Kim Vũ đương nhiên cho rằng, một làng chài cách thành phố không tính quá xa, dù điều kiện kém, cũng sẽ không đến mức thiếu thốn mọi thứ, chính là, kết quả đã chứng minh cô nghĩ sai rồi.
Tính cách cùng tên của Vương Mãnh hoàn toàn ngược lại, dù sao Lạc Kim Vũ cũng không nhận thấy cậu nhóc mạnh mẽ hung dữ chỗ nào, chỉ cảm thấy là một cậu nhóc dịu dàng khá giống Dịch Thiên Hữu hở chút liền đỏ mặt.
Thôi được rồi, cũng không giống lắm, vì màu da của cậu nhóc quá đen nên cho dù đỏ mặt cũng nhìn không ra. Nhưng nhìn thấy cảnh cậu nhóc chỉ lo kéo hành lý cắm đầu đi nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào cô. Lạc Kim Vũ tự động bổ não ra cảnh cậu nhóc đỏ mặt lan đến tận tai.
"Từ nơi này đến vùng biển cách tám tiếng, cơm trưa chúng ta ăn ở trên đường, có khả năng cơm chiều phải chờ vào làng mới ăn. Lạc tiểu thư có thể mua chút bánh trái ở cửa hàng, đến lúc đó có đói bụng cũng có thể dằn bụng."
Vương Mãnh nhẹ nhàng nhắc vali bỏ vào cốp xe, nói.
"Ok, cảm ơn." Lạc Kim Vũ nhìn cậu nhóc cười.
Vương Mãnh lập tức quay đầu, lấy chìa khóa xe ra, chui vào ghế điều khiển: "Lên xe, phải xuất phát rồi"
Còn chưa đến tháng 11 nhưng nhiệt độ ở đây còn khá nóng bức, vì thành phố N nằm ở phía nam, nên nhiệt độ không khí rất cao so với thành phố Du.
Lạc Kim Vũ dựa vào ghế chỉ chốc lát sau liền có chút mơ màng sắp ngủ, tối hôm qua cô không ngủ được, buổi sáng vì chuyến bay nên dậy thật sớm. Hơn nữa kỹ thuật lái xe của Vương Mãnh không tồi, lái rất vững vàng, vì thế cô vừa nghe nhạc vừa mơ mơ màng màng, hai mắt cứ híp lại.
"Lạc tiểu thư, cô ngủ một lát đi, đợi đến lúc ăn cơm tôi sẽ kêu cô dậy."
Nghe Vương Mãnh nói như vậy, Lạc Kim Vũ cũng thật sự thấy buồn ngủ, nói một tiếng cảm ơn đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì bên ngoài vẫn nắng chói chang, cô còn tưởng rằng bản thân đã ngủ mấy tiếng, nhưng khi nhìn thời gian thì thấy còn không đến một tiếng.
"Đã tỉnh rồi sao?" Vương Mãnh nhìn cô, nói tiếp: "Lập tức sẽ đến trạm dừng chân, tôi còn tính đến nơi sẽ kêu cô dậy, không ngờ cô đã tỉnh"
Lạc Kim Vũ duỗi cái eo, lười biếng nói: "Chợp mắt một chút đã tỉnh hẳn người rồi."
Thức ăn ở trạm dừng chân thường không được ngon, Lạc Kim Vũ ăn một miếng thì đã ăn không nổi quá khô.
Vương Mãnh ngồi đối diện cô vò đầu không biết tính sao, ngày hôm qua anh tấp vô đây ăn thấy cũng bình thường. Vì Vương Mãnh không kén ăn, ăn món gì cũng được miễn sao no bụng, cho nên không cảm thấy có gì khác thường.
Lúc này nhìn Lạc Kim Vũ đã buông đũa, mới đột nhiên phát hiện nhà ăn nơi này cấp bậc quá thấp, rốt cuộc người ta là nữ minh tinh, ăn không quen là chuyện thường.
"Lạc tiểu thư, có phải thức ăn ở đây không hợp khẩu vị?" Vương Mãnh cũng ngừng ăn, ngượng ngùng hỏi.
Lạc Kim Vũ từ trước đến nay hiểu xem mặt đoán ý, biết anh áy náy, vội nuốt một ngụm nước, vừa vặn nắp bình vừa nói: "Ở trên máy bay đã ăn qua rồi, nên bây giờ cũng không thấy đói. Cậu cứ ăn tiếp đi, tôi đi mua chút đồ, cậu có cái gì muốn mua không?"
Vương Mãnh liên tục xua tay, nói: "Không cần không cần, lái xe không thể ăn cái gì."
"Vậy anh phải ăn no nha."
Lạc Kim Vũ cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ mua nhiều đồ ăn vặt, đến lúc đó hai người đều có thể ăn. Ai ngờ cho đến tận làng chài, Vương Mãnh đúng như lời nói, cẩn thận tuân theo quy tắc giao thông, chuyên tâm lái xe, một miếng đồ ăn vặt cũng không ăn.
Làng chài chính là địa điểm quay bộ《Mỹ nhân ngư 》, cách trấn nhỏ khoảng 2 tiếng đồng hồ đi xe, trấn trên đồng dạng với thành phố phải đi năm sáu tiếng đồng hồ.
Nghe nói Lý Hiền Tề đi tìm qua rất nhiều địa phương cuối cùng mới xác định quay ở nơi này.
Lạc Kim Vũ quan sát thấy làng chài này giống như ngăn cách với thế giối bên ngoài, rốt cuộc phát hiện Lý Hiền Tề cũng không có nói quá. Điều kiện nơi này xác thật rất kém, ngay cả tín hiệu di động cũng có khi có có khi không.
Muốn bắt được sóng tín hiệu tốt phải bắt thang trèo lên cây ở giữa làng, cũng không biết làm cách nào mà Lý Hiền Tề có thể tìm được vị trí có tín hiệu tốt này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!