Lạc Kim Vũ chạy xe khỏi bãi đỗ xe, gọi điện thoại về nhà "Đô ….." hai tiếng đã có người tiếp, là giọng của má Trương: "Xin chào! Xin hỏi ai vậy ạ?"
"Má Trương, con là Kim Vũ, Dương Dương đang làm gì ……" Lạc Kim Vũ nói còn chưa xong, đã nghe bên kia truyền đến giọng nói ngọng nghịu đáng yêu của Cảnh Gia Dịch.
"Là Mommy? Mommy gọi điện thoại cho con sao?"
Lạc Kim Vũ vừa nghe giọng nói của bé, khóe miệng không tự chủ được mà dương lên.
Giọng nói của má Trương cũng mang theo ý cười: "Là Lạc tiểu thư, Dương Dương đang ngồi chơi nặn đất dẻo cao su, tôi đem điện thoại đưa cho bé đây"
"Mommy" Cảnh Gia Dịch giòn tan hô to một câu.
Lạc Kim Vũ cười, hỏi: "Buổi sáng có ngoan ngoãn hay không?"
"Rất ngoan." Cảnh Gia Dịch trịnh trọng trả lời cô, lại đặt tiếp câu hỏi: "Mommy, mommy chừng nào mới trở về nha? Con xây cho mommy một đóa hoa."
Lạc Kim Vũ không sửa đúng cách dùng từ của bé, vui vẻ nói:
"Thật sao? Vậy mommy phải chạy nhanh nhanh về thôi, Dương Dương có thể nặn thêm mấy đóa hoa cho mommy nữa được không, đợi con nặn xong thì mommy đã về đến nhà rồi nha"
"Ok, con chờ mommy về nha, chụt chụt!" Cảnh Gia Dịch hôn Lạc Kim Vũ thông qua ống nghe.
Lạc Kim Vũ cách không nhận được cái hôn từ con trai, cảm thấy mỹ mãn, lại nói vài câu với bé, lúc này mới cắt điện thoại, mở ra GPS hướng dẫn đường, tìm tiệm bánh ngọt ngon mua cho Cảnh Gia Dịch một cái bánh kem.
Trước kia cô chỉ nuôi qua động vật nhỏ, chưa từng có người nói ở nhà chờ cô trở về. Hiện tại tưởng tượng về đến nhà còn có một cái bánh bao trắng trẻo đáng yêu đang chờ cô về nhà ăn cơm, tâm tình bổng chốc vui vẻ.
Chạy xe vào gara, Lạc Kim Vũ dưới sự trợ giúp của người giúp việc, lấy ra bao đồ Cảnh Tư Hàn tặng cho bé kéo vô nhà.
Cảnh Gia Dịch đã sớm đứng ở trước cửa nhón chân chờ, nếu không phải Cảnh mẹ nắm cổ áo, chắc đã lao ra ngay đầu xe Lạc Kim Vũ.
"Cái gì đây?" Cảnh mẹ nhìn cái túi to đùng nằm dưới chân Lạc Kim Vũ, tò mò hỏi.
Lạc Kim Vũ vừa đổi giày vừa trả lời: "Con đi thử kính vô tình gặp Cảnh…… Dương Dương ba ba, đây là đồ anh ấy mua cho Dương Dương, thấy con thuận đường nên để con mang về nhà."
Cảnh mẹ nghe, vui mừng ra mặt, gật gật đầu.
Cảnh Gia Dịch nghe xong hạnh phúc hét to, bé bước từng bước chân ngắn nhỏ, chạy vòng quanh cái túi còn to cao hơn bé, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui sướng cùng tò mò: "Cái này là quà ba ba mua cho con sao? Tất cả đều là của con phải không?"
Lạc Kim Vũ nhìn bộ dáng này của bé, lại nghĩ đến tả giấy bên trong đủ cho bé dùng hơn nửa năm, nhịn không được muốn chọc ghẹo bé, cố nén ý cười trả lời: "Đúng vậy, tất cả đều là ba ba mua cho con nha! Dương Dương thích không?"
Cảnh Gia Dịch không kịp nhìn bên trong cái túi to đùng kia là cái gì, đã hạnh phúc gật đầu nói: "Dạ thích"
"Ai da! Thật đúng là tốt quá, con xem, đây đều là tả giấy cao cấp ba ba mua cho Dương Dương nè"
Lạc Kim Vũ ngồi xổm xuống, mở cái túi to ra, từ bên trong lấy ra hai bao tả giấy quơ quơ trước mặt Cảnh Gia Dịch: "Nếu Dương Dương thích đến như vậy, sau này mỗi buổi tối đều phải mặc tả đi ngủ nha"
Cảnh Gia Dịch đang hạnh phúc nhảy múa quây cuồng, nghe xong lời mommy nói, quả thực như bị sét đánh ngang tai, nháy mắt sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lạc Kim Vũ nhìn con trai ngẩn người như gà con, cười bụng đều đau.
Sau khi thử kính, Lạc Kim Vũ nghĩ chắc phải chờ thêm hai đến ba tháng mới chính thức cắt băng khai máy. Bởi vậy hiện tại cô cứ thanh thản ở nhà đùa chơi cùng Cảnh Gia Dịch, thuận tiện chờ thông báo.
Ai ngờ không đợi đến thông báo từ đoàn phim, nhưng lại đợi được một tin tốt.
"Chị Kim Vũ, em là Thiên Hữu, Dịch Thiên Hữu, chị còn nhớ em không?" Ống nghe truyền ra một giọng nam sang sảng tuổi trẻ.
Lạc Kim Vũ đương nhiên nhớ chàng trai trẻ đặc biệt dễ dàng đỏ mặt này, cô cười nói: "Đương nhiên, chị còn lưu tên em trong điện thoại mà, sao em lại đột nhiên nhớ mà gọi cho chị vậy? Đoàn phim xảy ra chuyện gì sao?"
"Xác thật là đoàn phim có chuyện, nhưng không phải đoàn phim của đạo diễn Trương"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!