Chương 32: Virus Cảnh Tư Hàn

"Con mẹ nó! Kỹ thuật diễn của chị dâu thật là quá xuất sắc" Nổi khiếp sợ trong mắt Quân Trì không phải giả bộ.

Cảnh Tư Hàn mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào người con gái trên màn hình, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô nhưng đã vội nở nụ cười tươi sáng, đáy mắt phong tình đầy quyến rũ. 

Bởi vì quá mức đắm chìm trong suy nghĩ, nên không nghe được Quân Trì gọi Lạc Kim Vũ là chị dâu.

"Ê Hàn, không phải tao trách chứ, mấy năm nay mày thật đúng là chậm trễ một người diễn viên ưu tú" Quân Trì tấm tắc hai tiếng, rung đùi đắc ý mà cảm thán một câu.

Cảnh Tư Hàn nghiêng người liếc anh, Quân Trì lập tức giơ tay ở bên miệng làm tư thế kéo khóa, tỏ vẻ bản thân tuyệt không nhiều lời.

"Vậy xác định đi, tao nghĩ mày chắc hẳn cũng không có gì dị nghị?" Cảnh Tư Hàn đôi tay một chống, từ ghế dựa đứng lên.

"Đương nhiên! Đó là chị d ……" 

Quân Trì làm động tác "OK", sau khi nhìn thấy ánh mắt đóng băng đầy máu tanh của Cảnh Tư Hàn, lập tức sửa lại xưng hô: 

"Lạc tiểu thư chắc là còn chưa ký hợp đồng công ty quản lý? Không biết có nguyện ý suy xét Trì Việt hay không? Mày giúp tao hỏi một tiếng đi"

Cảnh Tư Hàn sửa sang lại cổ tay áo, nói: "Vấn đề này tao nghĩ mày hãy đích thân đi hỏi cô ấy. Nhưng mà ….., nếu mày đủ thành ý, hẳn là sẽ không có người cự tuyệt yêu cầu của mày"

"Hừ! Còn nói không có quan hệ, chưa gì mà đã ám chỉ tao muốn nâng cao đãi ngộ" Quân Trì bĩu môi, ngầm chửi thầm.

"Tôi nghĩ tôi đã biết nguyên nhân tại sao đạo diễn Trương Triệt tình nguyện thất ước cũng muốn lựa chọn cô. Lạc tiểu thư, vừa rồi cô biểu diễn vô cùng cảm động." Người phụ nữ tóc ngắn ngồi trong ban giám đứng lên, thật tình vỗ tay cổ vũ.

Lạc Kim Vũ nhìn bà gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Lúc này Vương Đỉnh Đỉnh cũng bình thường trở lại, không kích động như vừa rồi, anh vòng qua bàn ghế, đi đến trước mặt Lạc Kim Vũ cười nói: 

"Kim Vũ, thầy nói quả nhiên không sai, cô quả thực quá tuyệt vời! Mấy ngày nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ở nhà chờ tin tức tốt đi!"

Khi thử kính, vì còn phải thương lượng bàn bạc, nên thông thường sẽ không trực tiếp thông báo kết quả tại chỗ, mà sẽ thông báo trong vòng ba ngày sau. Không giống như Vương Đỉnh Đỉnh, cơ hồ đã nói trắng ra.

"Cảm ơn đạo diễn Vương." Lạc Kim Vũ nhìn anh cười, biết bản thân đã thành công.

Rời khỏi phòng thử kính, Lạc Kim Vũ thở ra một hơi. Cho dù cô nắm chắc 80%, cũng chỉ có vào lúc biết được kết quả mới có thể thật sự thả lỏng.

Dọc theo hành lang vẫn còn vài người diễn viên khác đang khẩn trương ngồi chờ tới lượt mình thử diễn, Lạc Kim Vũ cất bước đi đến thang máy.

"Leng keng ——"

Cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ trung niên nước ngoài tóc vàng mắt xanh từ bên trong đi ra, cô giương mắt nhìn Lạc Kim Vũ, có vẻ hơi ngoài ý muốn, bộ dáng kinh hỉ: "Là cô! "tiểu thư tranh sơn dầu"."

Lạc Kim Vũ giật mình, cô quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện cũng không có những người khác, chỉ vào bản thân, có chút mờ mịt mà dùng tiếng Anh hỏi lại: "Ngài là đang nói tôi sao? "

"Đúng rồi, cô không nhớ rõ tôi sao?" 

"Bữa tiệc tối ngày hôm đó, chúng ta từng gặp mặt ở trước một bức tranh sơn dầu vẽ một cô bé người nước ngoài, cô nói tác giả khẳng định vô cùng yêu quý cô bé đó, bởi vì ông vẽ bóng của mình vào đôi mắt của cô bé đó" 

Người phụ nữ người nước ngoài dịu dàng giải thích.

"A, là ngài!" 

Lạc Kim Vũ đã nhớ ra, lúc ở Lý trạch cô xác thật gặp qua một người nước ngoài, còn thảo luận tác phẩm với người đó, chỉ là sau đó có nhân viên đến nói cho cô Dương Dương bị thương. 

Cô vội vàng rời đi, hiện tại nghe người phụ nữ này nhắc đến, cô đã nhớ lại: "Thật vui được gặp lại ngài thêm lần nữa"

"Tôi cũng thật vui vì được gặp lại cô, không nghĩ tới còn có thể được nhìn thấy cô thêm một lần nữa, tôi là Catharine." Người phụ nữ cười vơ cùng dịu dàng.

Lạc Kim Vũ cũng tươi cười giới thiệu bản thân mình, Catharine tiếp tục nói: "Tác giả vẽ bức tranh kia là chồng của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!