Nhìn thấy ông chú mập mạp bám theo mình cả đêm kia, bị một anh chàng đẹp trai không biết từ nơi nào xuất hiện đấm một cái vào mặt, trong lúc nhất thời Lạc Kim Vũ không kịp phản ứng.
Cô ngẩng đầu nhìn người anh hùng cứu mỹ nhân kia, giật mình.
Người đứng ở phía sau người anh hùng kia không phải Cảnh Tư Hàn thì là ai?
"Cô, lại, lại đây" Quý Phi bước qua người đàn ông đang nằm rên rỉ trên mặt đất, vươn tay nắm chặt tay Lạc Kim Vũ, mùi rượu tràn ngập khoang mũi cô ra lệnh nói.
Lạc Kim Vũ giật giật cổ tay, phát hiện không thể nào thoát ra được, cô mở miệng tính nói chuyện, lại bị con ma men Quý Phi thô bạo cắt ngang: "Đừng, đừng nói với tôi. Cô nghĩ hay lắm, muốn tìm cớ sao, lưu lại nói với Hàn đi"
Lạc kim Vũ bất đắc dĩ nhìn người đàn ông vẫn luôn đứng không nhúc nhích kia, mở miệng nói: "Cảnh Tư Hàn, mời bạn của anh buông tôi ra"
"Mày, bọn mày biết tao là ai không? Dám cả gan gây chuyện với tao, tao xem bọn bây chán sống rồi" Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng bò lên, ông ta che lại một bên mặt, la lối om sòm.
Quý Phi híp đôi mắt dài, giơ chân hung hăng đá vào đầu gối của ông ta, khiến cho ông ta vinh danh nằm trở lại trên mặt đất. Anh bước về phía trước nữa bước, từ trên cao nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng: "Mày là ai? Mày không phải là gian phu sao? Còn dám cả gan lớn tiếng với tao".
Lạc Kim Vũ nghe được từ ngữ của anh ta quả thật dở khóc dở cười, mối quan hệ của cô cùng Cảnh Tư Hàn ngoại trừ Cảnh Gia Dịch ra đều không liên quan đến nhau, Cảnh Tư Hàn vừa nhìn thấy cô đã nhíu mày chán ghét.
Cho dù cô thật sự quen ai đi chăng nữa, thì người vui mừng nhất chỉ sợ cũng là anh ta.
"Bảo vệ, bảo vệ đâu. Đánh người, mang báo cảnh sát" Lần đá này vô cùng tàn nhẫn, người đàn ông nằm trên mặt đất giãy giụa hai ba lần cũng không thể đứng lên được, lo lắng bị đánh tiếp, chỉ phải gân cổ la lên.
" Báo cảnh sát? Ok, no problem. Cho mày mượn điện thoại, mau gọi báo đi" Quý phi sờ tìm hai túi quần tây, rốt cuộc cũng tìm được di động, móc ra tới ném vào trên người đàn ông kia, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Nhân viên câu lạc bộ nghe được động tĩnh nhanh chóng chạy lại, Quân Kỳ ôm cánh tay dựa vào trên tường xem náo nhiệt, Cảnh Tư Hàn liếc anh ta một cái, nhìn Quý Phi nói: "Đừng chơi trò mượn rượu phát điên, còn không đủ mất mặt sao"
"Mẹ kiếp! Ông đây là vì ai? Còn không phải là vì mày sao" Quý Phi ủy khuất, càng la to hơn nữa.
Một người đàn ông mặc tây trang đi đến bên cạnh Quý Phi, cúi người tôn kính nói: "Quý thiếu, ngài xem người đánh thì cũng đã đánh, hay là ngài vào phòng nghĩ ngơi dưỡng sức, mọi chuyện cón lại cứ giao cho tôi tới giải quyết".
"Ok, nhớ rõ giải quyết sạch sẽ. Tôi không muốn nhìn cái mặt heo này tại Lang Thần lần nữa, quá ghê tởm! Ợ" Quý Phi ợ toàn hơi rượu, cũng không quên kéo Lạc Kim Vũ theo.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì"
Căn phòng lại lần nữa được mở toang, một người đàn ông trẻ tuổi cao chừng 175cm bước ra. Hoảng sợ nhìn đến tình hình trước mắt, anh chạy lại phía Lạc Kim Vũ, muốn giúp cô thoát khỏi ma trảo của Quý Phi:
"Lạc tiểu thư, cô không sao chứ? Mấy người này là ai?"
Quý Phi đẩy anh ra, hung dữ nói: "Còn nữa? Đồ lẳng lơ, cô cũng không phải thứ gì tốt"
Lạc Kim Vũ nhìn Vương Đỉnh Đỉnh bị đẩy đụng vào vách tường, lại quan sát thái độ của nhân viên câu lạc bộ, biết anh chàng say rượu này là người có máu mặt, không dễ trêu chọc. Cô nhìn thoáng qua Cảnh Tư Hàn, người từ đầu đến cuối chỉ nói có một câu, yên lặng nuốt cục tức vào bụng, nói:
"Đạo diễn Vương, ngài đừng lo lắng. Đây là bạn của tôi, chỉ xảy ra một chút xích mích với Triệu tổng, tôi giải thích với bọn họ là được rồi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi".
Vương Đỉnh Đỉnh cảnh giác nhìn Quý Phi, tiếp tục hỏi xác nhận: "Thật sự không sao? Không cần báo cảnh sát?"
"Mẹ nó! Hôm nay, ai cũng muốn kêu cảnh sát, bộ họ hàng mấy người ở trong đó sao? Bọn mày báo thử đi, xem có được hay không?" Quý Phi muốn nhào lên đánh Vương Đỉnh Đỉnh, bị Lạc Kim Vũ mạnh mẽ ngăn cản.
"Mấy người này thật sự là bạn của tôi, ngài đừng lo lắng. Tôi giải thích xong sẽ về nhà luôn"
Lạc Kim Vũ kéo Quý Phi đi đến trước mặt Cảnh Tư Hàn, giọng nói đầy giận dữ, nói: "Đi, không phải anh nói muốn đi sao?"
Quý Phi nhìn sắc mặt của cô, hừ một tiếng: "Ha, cô còn dám làm mình làm mẩy nữa sao?"
Lạc kim Vũ mặc kệ anh ta, lập tức đi đến trước mặt Cảnh Tư Hàn, mày nhíu chặt: "Hiện tại có thể kêu bạn của anh buông tôi ra được chưa"
Ánh mắt của Cảnh Tư Hàn dừng lại vài giây ở trên tay hai người, tiếp theo dùng gương mặt vô biểu tình của mình nhìn chằm chằm về phía Quý Phi, Quý Phi cứng người lại, buông tay sờ sờ cái mũi của mình: "Làm gì nhìn ghê vậy, mày có biết đáng sợ lắm không"
Quân Trì xem kịch đủ rồi, lúc này mới đi tới, giống như người hòa giải nhìn ba người vẫy vẫy tay, cười nói: "Thôi được rồi, bên ngoài quá ồn ào, chúng ta vào trong phòng nói chuyện sau"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!