Bởi vì đã xảy ra vấn đề với người diễn viên trước, nên tiến độ quay nhân vật "Đường Viện" bị tụt lại sau, cho nên Lạc Kim Vũ được thông báo thời gian quay không cố định, nhưng sẽ điện thoại thông báo trước, hy vọng cô luôn trong trạng thái sẵn sàng, để lúc nào cũng có thể đến quay.
Vai diễn đã ký xong, Lạc Kim Vũ cũng coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng 《 Trận động đất Ung thành 》 làm một bộ phim nói về thiên tai, dựng cảnh cùng edit khẳng định rất dài, cũng đến tháng năm tháng sáu mới chính thức công chiếu.
Cô không có nhiều thời gian chờ phim được công chiếu, lại chờ đạo diễn giới thiệu, chờ nhà làm phim tới khai quật. Trong lúc này, cô phải tìm cơ hội khác, làm ra tác phẩm, mau chóng làm người xem nhận thức, đạt được mức độ nổi tiếng nhất định.
Nghĩ đến đây, Lạc Kim Vũ nôn nóng.
Rõ ràng tiểu thuyết viết về tình yêu của con trai Cảnh Tư Hàn, nhưng cố tình cô lại xuyên đến trước lúc anh ta lấy vợ sinh con, cô chỉ có ấn tượng với mấy bộ điện ảnh nữ chủ đóng, nhưng mấy bộ đó đến mấy chục năm sau mới quay, đối với tình cảnh hiện tại của cô phải nói là căn bản không hề có giá trị.
Chắc chỉ có thể vừa đi vừa nhìn.
Lạc Kim Vũ thở dài một hơi, hy vọng nữ thần may mắn có thể mỉm cười với cô, rơi xuống cho cô mấy bộ kịch bản đi, làm ơn tội nghiệp người mẹ đơn thân đáng thương này.
Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại thần may mắn, ngay cả bản thân Lạc Kim Vũ cũng không dám tin tưởng, vận may lại tới nhanh như vậy.
Ngày thứ ba sau khi cô diễn thử, đoàn phim đã gọi thông báo. Bởi vì kỹ thuật diễn của Lạc Kim Vũ quá xuất sắc nên tiến độ quay nhân vật "Đường Viện" vô cùng mau, đặc biệt khi đối lập với Khúc Phỉ Nhi, có thể thấy người nổi tiếng chưa chắc đã có kỹ thuật diễn.
Sau khi quay suốt ba ngày, hôm nay là ngày quay cuối của Lạc Kim Vũ.
Hứa Từ đóng vai Chu Cường, dẫn dắt đội ngũ cứu viện rốt cuộc đã đào ra một con đường đi vào.
"Thấy được thấy được! Còn sống! Nạn nhân còn sống!" Có người vui sướng la to lên. Một đứa bé tồn tại trong môi trường khắc nghiệt như vậy mà còn sống, chắc người lớn cũng không có gì.
Đây đã là ngày thứ bảy sau trận động đất, tuy rằng không biết hai mẹ con dưới đống gạch đổ nát này dựa vào cái gì tồn tại tới ngày hôm nay, nhưng sự kỳ tích này đã đem đến nguồn động lực cùng niềm tin cho đội cứu viện.
Dưới sự trợ giúp của anh bạn đồng hành, Chu Cường nhanh chóng chui vào trong, anh cẩn thận đặt chân bước từng bước. Anh nhìn thấy một người phụ nữ gầy trơ cả xương, tóc rối bù xù, che khuất mặt, ngón tay mảnh che lại đôi mắt của con, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích.
Chu Cường đột nhiên bất an, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống dò xét hơi thở, phát hiện đã không có hô hấp. Anh không chết tâm, lại xem xét mạch đập, cuối cùng thở dài một hơi.
Mà đứa trẻ trong lòng ngực của cô cũng cảm giác được cái gì, giãy giụa gào khóc lên, tuy rằng bởi vì không đủ dinh dưỡng âm thanh không quá lớn, nhưng mặt đều khóc nghẹn đỏ.
Chu Cường nhanh chóng ôm em bé ra tới, phát hiện trên mặt bé còn sót lại vết máu, anh lập tức kiểm tra cơ thể bé xem có bị thương không, lại không có nhìn đến miệng vết thương.
Trong lòng tò mò, nhưng giờ phút này lại không có thời gian để truy vấn, anh ôm bé bỏ vào trong giỏ tre để đồng nghiệp kéo bé lên, mau chóng được điều trị, bản thân xoay người ôm thi thể người phụ nữ kia.
Mặc dù người đã chết, nhưng có thể mang cô thoát khỏi dưới đống bê tông tăm tối càng tốt.
Chu Cường nắm cổ tay cô, khiêng trên lưng, sau đó lấy dây thừng ra cột chặt cơ thể cô vào người mình, anh kéo kéo sợi dây thừng, ý bảo đồng nghiệp kéo lên, trong lúc bị kéo lên, anh đột nhiên thấy được mười đầu ngón tay của cô đầy vết cắn, nhìn rất ghê.
Thì ra, đây là nguyên nhân đứa bé còn sống sót……
Đàn ông đổ máu không rơi nước mắt, nhưng tại thời điểm này, anh nhịn không được đỏ hốc mắt.
"Cut!"
Trương Triệt kích động từ phía sau máy quay đi ra: "Tuyệt vời! Hai người đều vô cùng tuyệt vời"
Lập tức có nhân viên đi lên giúp hai người cởi dây thừng cùng dây thép, Lạc Kim Vũ từ trên lưng Hứa Từ ngẩng đầu, than một câu: "Rốt cuộc hoàn thành"
Tống Từ quay đầu nhìn cô cười: "Đúng vậy, hoàn thành. Chúc mừng cô, hôm nay rốt cuộc cũng đóng máy."
Lạc Kim Vũ giơ hai bàn tay, mặc nhân viên xử lý, gương mặt dơ bẩn lộ ra nụ cười tươi đẹp động lòng người, nói: "Cảm ơn, chỉ là thầy Hứa còn phải vất vả thêm hai tháng nữa"
Hứa Từ cười lắc đầu: "Chỉ cần có thể làm ra một tác phẩm tuyệt vời, lại vất vả cũng đáng giá"
"Đúng vậy, có đạo diễn Trương cùng thầy Hứa dốc lòng trả giá, bộ phim này của chúng ta chắc chắn thuộc hàng top" Lạc Kim Vũ cười nói.
Trương Triệt đi tới vừa lúc nghe được những lời này của cô, cười dùng ngón tay chỉ chỉ vào cô nói: "Con nhóc này thật là lắm trò"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!