Chương 20: Ký hợp đồng

Lạc Kim Vũ mở mắt ra, trạng thái trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi.

Trong vòng chưa tới một phúc đã trực tiếp nhập vai.

Tay trái của cô mò mẫm xung quanh, nhặt lên một vật gì đó, nâng lên tay, có tiết tấu gõ gõ ở phía trên, môi khẽ run rẫy, vang lên tiếng nói khô khốc: "Cứu mạng ……"

Trương Triệt nháy mắt tinh thần tỉnh táo, người diễn viên quần chúng vô tình nhặt được ở phim trường còn biết cách khống chế giọng nói.

Chỉ đơn giản một câu đã có thể biết được năng lực của cô. Không chỉ có như thế, toàn bộ động tác hình thể của cô đều rất chi tiết, tăng lên không ít màu sắc cho nhân vật này.

Cô mang cho tiết thân thể suy yếu, động tác hô hấp cầu cứu, ngực lên xuống phập phồng, cổ họng gian nan nuốt nước miếng, chân muốn hoạt động cuối cùng lại chỉ có giật giật đầu ngón chân.

Mặc dù hiện tại chỉ là ở trong phòng khách của khách sạn, nhưng những chi tiết này làm người đứng xem lập tức có thể liên tưởng đến tình cảnh trước mắt của cô 

Chi tiết khiến cho Trương Triệt giật mình là ánh mắt của Lạc Kim Vũ.

Rất nhiều diễn viên đều sẽ bắt chước thói quen của nhân vật, nhưng lại không cách nào trở thành chân chính nhân vật, không thể nhập diễn. 

Khi chiếu lên rạp, biểu cảm được phóng to ra, rất dễ dàng bại lộ 

Mà đôi mắt của Lạc Kim Vũ hòa chung làm một với nhân vật, cô không cần phải nói, mọi người đều có thể thông qua ánh mắt của cô mà cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong cô.

Cặp mắt kia chứa đựng tuyệt vọng, lo lắng, sự nhẫn nại, cũng có tình mẹ……

Cô đột nhiên cúi người, thân thể rất nhỏ lay động lên, tiếng có tiếng không hát ru, nhìn dáng vẻ là con của cô tỉnh.

Đói khát làm em bé từ trong giấc ngủ tỉnh lại, tuổi còn quá nhỏ nên bé không cảm giác với mọi việc xảy ra xung quanh, chỉ biết thăm dò duỗi tay đi tìm sữa uống.

Cô hút không khí một tiếng, thân thể gầy yếu đột nhiên run lên, động tác của con làm cô đau hít hà một hơi.

Nhưng cô không có rút người lại, mà là nghiêng người về phía trước vạch ngực ra cho con bú. Động tác này không làm cho người khác cảm thấy gợi cảm, chỉ có sự kính trọng.

Nhưng vô dụng, đã ba bốn ngày trôi qua, cơ thể mẹ không có chất dinh dưỡng nên nguồn sữa cũng đã cạn kiệt. Con nhỏ cực lực mút vào lại không có sữa uống, rốt cuộc buông ra, khóc lên.

"Ngoan, bảo bối ngoan ngoãn ngủ tiếp một lát……" Người mẹ trẻ này cố gắng lay động qua lại, ý muốn dùng phương pháp này làm con ngủ một giấc, nhưng lại không thể chống cự cơn đói.

Cô lấy tay sờ sờ ở trên mặt con, ngón tay chạm vào nước mắt làm cô càng thêm sầu lo. 

Giờ phút này bọn họ còn ở dưới mặt đất, vốn đã không có đồ ăn cùng nước sạch. Nếu cứ để con khóc mãi như vậy, cơ thể sẽ mau mất nước, cơ hội còn sống sẽ càng thêm nhỏ bé.

Suy nghĩ hồi lâu, cô đã làm ra quyết định.

Cô bỏ ngón tay vào trong miệng, thoáng mút mút, một tiếng kêu rên, hàm răng hung hăng cắn đi xuống, giây tiếp theo, ngón tay đầy máu đã bị cô nhét vào trong miệng con.

"Ngoan, ăn đi, ăn đi……" 

Tiếng nói khàn khàn vì mất nước của cô vô cùng dịu dàng, ngón chân trần cuộn chặt lại, gân xanh trên bàn chân lộ rõ ra, tô đậm một loại tuyệt vọng đánh bạc với tánh mạng.

"Phần diễn của tôi đã kết thúc" 

Lạc Kim Vũ đứng thẳng người, gượng đứng lên, cô cười lau sạch nước mắt trên khóe mắt bởi vì nhập diễn mà chảy ra, cười cúi đầu chào mấy người đang ngồi trên sô pha.

Người đầu tiên phản ứng không phải đạo diễn cùng Hứa Từ, mà là Dịch Thiên Hữu.

"Quá tuyệt vời, chị Lạc, chị diễn thật quá hay" 

Anh vô tay "bộp bộp bộp" âm thanh rất lớn, lập tức đánh vỡ không khí cảm động mà Lạc Kim Vũ vừa diễn xong.

Lạc Kim Vũ nhìn anh hơi hơi gật đầu, cười nói: "Cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!