Chương 10: Con rất ngoan

"Mẹ đâu?" 

Lạc Kim Vũ thấy Cảnh Tư Hàn lập tức đi đến cửa lớn, thắc mắc hỏi.

"Ba tôi đi thăm bạn già, uống nhiều quá, mẹ đi đón, kêu tôi tới đưa hai người trở về. Không nói cho cô?" Cảnh Tư Hàn nhận chìa khóa xe từ tay bảo vệ, đi nhanh đến nơi đậu xe.

"Không, tôi với mẹ tách ra ……" Lạc Kim Vũ đang nói, giật mình lấy điện thoại từ trong bóp ra, thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ Cảnh mẹ "A, tôi không nghe được tiếng chuông điện thoại."

Trong lúc nói chuyện Cảnh Tư Hàn đã tới bên cạnh xe, anh xoay người đang muốn đem con trai giao cho Lạc Kim Vũ, lại phát hiện cô không theo kịp. Anh mở miệng muốn thúc giục, lại nghe cô gái đứng dưới ánh đèn đường mở miệng nói trước.

"Mẹ, con chuyển di động sang chế độ yên lặng, để ở trong ví không nghe được…… Dạ, tới rồi, nhưng tụi con muốn đến bệnh viện trước, tay Dương Dương bị thương…… Là Tiền gia……"

Lạc Kim Vũ mặc một cái váy màu trắng đuôi cá, cổ cao tay áo ren, giày cao gót màu bạc, phối hợp cùng ví cầm tay màu trắng, tôn lên dáng người, đường cong phập phồng quyến rũ, kẹp tóc cùng màu sắc với giày, đuôi tóc hơi hơi cuốn khúc uốn lượn, làm khuôn mặt nhỏ càng xinh đẹp hơn.

Giọng con gái nhỏ nhẹ dịu dàng êm tai, nói chuyện trật tự rõ ràng, vừa vặn đứng dưới ánh đèn đường, như đang tắm gội dưới ánh đèn màu vàng nhạt, nhìn vô cùng dịu dàng xinh đẹp, Cảnh Tư Hàn hơi hơi nhíu mày, lại nhớ không nổi hình dáng trước kia của cô ra sao?

Gu thẩm mỹ khác người? Nịnh bợ lấy lòng? Sợ hãi rụt rè? Vẫn là..... người hai mặt?

Anh đang suy nghĩ, Lạc Kim Vũ đã dùng từ ngữ đơn giản nói cho Cảnh mẹ biết tình huống hiện tại, cúp máy.

Cảnh Tư Hàn phục hồi tinh thần lại, phát hiện bản thân lại suy nghĩ về cô ta lâu như vậy, trong lòng có chút bực bội, lạnh lùng thúc giục nói: "Cô nhanh lên! Cọ tới cọ lui!"

Lạc Kim Vũ nghe được giọng điệu của anh ta, biết anh ta đã hết kiên nhẫn, âm thầm trợn trắng mắt, rũ đầu cất đi động, lên tiếng: "Tới."

Ai ngờ vận may không tốt, mới vừa đi ra hai bước không biết dẫm đến thứ gì, dưới chân loạng choạng, gót giày gảy ngang.

"Ây da!!!" Lạc Kim Vũ hút không khí một hơi.

Cảnh Gia Dịch nghe được tiếng vang, lập tức từ đầu vai Cảnh Tư Hàn bật dậy, nôn nóng  hô một tiếng: "Mommy!"

Lạc Kim Vũ hoạt động một chút mắt cá chân, phát hiện còn đi được, không đau, ngẩng đầu nhìn Cảnh Gia Dịch cười cười: "Mommy không có việc gì."

Có lẽ vì chuyện đêm nay làm Cảnh Gia Dịch không có cảm giác an toàn, bé vẫn cố chấp vươn tay nhìn Lạc Kim Vũ, nửa cơ thể nhỏ nhắn uốn éo giữa không trung, làm như muốn nhào lên người cô.

Cảnh Tư Hàn "hừ" một tiếng, thấp giọng nói một câu: "Phiền toái". 

Đang muốn cất bước đi tới chỗ Lạc Kim Vũ, lại nhìn thấy người con gái đang cười dịu dàng kia đột ngột đứng dậy, động tác thô lỗ cởi ra chiếc giày cao gót còn lại, đập thẳng xuống nền đường cho đến khi gót giày cũng gãy ngang.

Trước mặt mọi người, Lạc Kim Vũ cởi giày ra, dùng sức kéo đứt gót giày dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, lập tức đứng thẳng người, dùng tư thế tiêu chuẩn ném rổ, ném vào thùng rác cách đó không xa.

Cảnh Tư Hàn giật mình nhướng mày, nhìn người con gái đang mang "giày đế bằng" đang bước từng bước vững chắc đi về phía mình: Dịu dàng? Không tồn tại, quả nhiên suy nghĩ nhiều.

Lạc Kim Vũ ô con trai vào lòng, trực tiếp mở ra cửa xe sau ôm Cảnh Gia Dịch vào xe, một lần nữa đứng dậy nhìn thoáng qua Cảnh Tư Hàn, thấy anh ta đã đặt một chân vào trong xe, giải thích một câu: "Xe của anh không có ghế dựa dành cho trẻ em, tôi ôm Dương Dương ngồi phía sau"

Ý chính là: Tôi cũng không phải cố ý muốn coi anh như tài xế, anh đừng mang lòng dạ hẹp hòi trách móc tôi.

Cảnh Tư Hàn liếc ghế ngồi dãy phía sau xe, cánh tay đang mở cửa xe đột nhiên khựng lại, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng giọng điện không sao cả nói: "Tùy tiện."

Lạc Kim Vũ nhìn anh ta mang theo guơng mặt lạnh lùng khom lưng ngồi vào trong xe, không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ: Không phải tôi kêu anh tới đón, còn nữa, thân làm cha mà ngay cả một cái ghế trẻ em cũng không chuẩn bị sẵn trên xe, xụ mặt cho ai xem?

"Mommy, con đau ……" Cảnh Gia Dịch hơi hơi nâng tay nhỏ bị thương kia, nhích lại gần Lạc Kim Vũ, thanh âm uể oải, mang theo khóc nức nở, nghe vô cùng ủy khuất.

Lạc Kim Vũ vội vàng ôm bé vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng cầm lên tay nhỏ, khom lưng thổi thổi, an ủi nói: "Mommy thổi thổi dùm con, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi, rất nhanh sẽ không đau ha……"

Cảnh Gia Dịch từ trong lòng ngực cô ngẩng đầu, có chút sợ hãi mở miệng hỏi: 

"Mommy, hôm nay có phải Dương Dương không ngoan hay không?" Xong rồi không đợi Lạc Kim Vũ trả lời, lại lần nữa dựa vào trên người cô, nhẹ nhàng nói: "Có phải bởi vì con đẩy cái anh to lớn kia, mới làm mommy bị cái dì hung dữ kia mắng hay không?"

Trẻ con không hiểu những từ mắng chửi dơ bẩn kia, nhưng sẽ phân biệt được hành động cảm xúc của người lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!