Nhắc đến cặp đôi Trương Tuấn Kiện và Viễn Minh, chắc hẳn ai cũng nghĩ kẻ làm công là Viễn Minh, người làm thụ là Trương Tuấn Kiện đúng không?
Bởi vì mọi người đều nghĩ, Viễn Minh là người trong giang hồ, Tuấn Kiện chỉ là kẻ kinh doanh. Thằng nào máu mặt hơn thằng đó là công.
Nhưng chậc chậc! Dẹp ý định đó đi. Công chính là Trương Tuấn Kiện, còn thụ là em giai xinh tươi họ Viễn kia.
Chuyện bọn họ đến với nhau á? Thật ra là như thế này này.
Lúc Tần Liêm bế Tiêu Anh đi vì lỡ cưỡng hiếp con người ta, Cố Phi liền chuyển chủ đề sang Viễn Minh, trêu chọc cậu đánh lẻ với Trương Tuấn Kiện.
Rõ ràng là có ý với Trương Tuấn Kiện, vậy mà lúc người ta trêu chọc. Người này lại hùng hồn tuyên bố là không thích người kia. Ngờ đâu số trời xui rủi, người kia vừa hay ở phía sau nghe được. Thế là họ Viễn đẹp mặt, người ta quay đầu bỏ đi.
Lúc đó, Viễn Minh không nghĩ nhiều nữa. Vội đuổi theo Trương Tuấn Kiện.
" Tuấn…Tuấn Kiện, mau dừng lại. Anh nghe tôi nói đi mà. Trương Tuấn Kiện"
Viễn Minh hối hả chạy theo người kia, cũng may… Tuấn Kiện chỉ bước đi. Cho nên lúc hắn vừa khuất sau khỏi hành lang. Viễn Minh đã đuổi kịp.
Cậu nắm lấy tay hắn, gấp rút nói.
" Tuấn Kiện…nghe tôi nói đi"
Trương Tuấn Kiện lạnh giọng, mặt quay sang không cảm xúc nhìn người kia. Âm giọng trầm thấp phát ra khẽ hỏi.
" Mau nói đi, có chuyện gì ?"
" Vừa…vừa nãy anh có nghe thấy tôi nói gì không ?"
" Tôi đứng ở cửa, từ đầu đến cuối… Cậu nói gì tôi cũng nghe. Sao thế ? "
Viễn Minh biết Tuấn Kiện nếu đã nói từ đầu đến cuối thì cái gì cũng đã nghe thật. Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng bạo biện nói.
" Tại khi nãy Cố Phi chọc tức tôi, cho nên tôi mới nói như thế. Anh…anh đừng giận nhé …"
Trương Tuấn Kiện cười khẩy, lạnh lùng hất tay Viễn Minh ra. Mặt không cảm xúc.
" Chỉ vì người ta trêu chọc, cậu liền phủ nhận hết tất cả các quan hệ với tôi ? Như vậy chứng tỏ rằng cậu không hề thích tôi. Viễn Minh, sau này không cần tiếp xúc với tôi nữa. Chúng ta từ này đừng quen biết gì nhau là cách tốt nhất."
Sau đó…sau đó Trương Tuấn Kiện bỏ đi, không để Viễn Minh nói một lời nào.
Mấy ngày hôm sau, Trương Tuấn Kiện cũng không thèm nhìn mặt Viễn Minh. Lúc đi ra bên ngoài, hắn cũng không thèm đưa đón cậu nữa.
Chuyện buồn liên tiếp xảy ra. Một hôm, Viễn Minh ngồi xuống…hỏi Tiểu Mao Mao Tuấn Kiện thích gì, thì Mao Mao trả lời.
" Anh Tuấn Kiện thích ai nhất ?"
Tiểu Mao Mao hồn nhiên trả lời.
" Anh Tuấn Kiện thích anh Viễn Minh nhất"
" Vậy anh Tuấn Kiện ghét ai nhất"
" Ghét anh Viễn Minh nhất"
Sau đó…. thằng bé kể ra muôn vàn lí do mà Trương Tuấn Kiện đã nói. Sau đó, Viễn Minh vội chạy đi tìm Tuấn Kiện.
Hỏi Tiêu Anh là Tuấn Kiện đâu thì Tiêu Anh trả lời người kia đã đến công ty.
Viễn Minh nghe vậy, vội xin phép Long Huấn ra ngoài. Sau đó chạy như bay đến công ty.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!